...::: 4RUM INUYASHA FC :::...

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
...::: 4RUM INUYASHA FC :::...

2 posters

    Đồng dao của ngàn năm

    ilovesess4rever
    ilovesess4rever
    Giải Thưởng Vàng Cuộc thi Viết lần I


    Nữ
    Tổng số bài gửi : 233
    Age : 29
    Đến từ : Nơi ánh Mặt trời chiếu rọi mọi ngóc ngách của trái tim
    Công việc : otaku
    Sở thích : bishounen đẹp trai
    Trạng Thái : Đồng dao của ngàn năm Loved

    Đồng dao của ngàn năm Empty Đồng dao của ngàn năm

    Bài gửi by ilovesess4rever 31/07/08, 06:47 pm

    Author : ilovesess4rever
    Genre : nhẹ nhàng thôi nhưng không dành cho những người bị tự kỷ ám thị nặng .
    Warning : ưm , 12+

    Sum : Một sợi chỉ đỏ buộc chặt hai số phận
    Một bài đồng dao và câu chuyện của ngàn năm


    ĐỒNG DAO CỦA NGÀN NĂM


    Câu chuyện mở ra vào một hoàng hôn cuối thu cách đây từ rất lâu . Nơi những cánh đồng khô cằn vì hạn hán , nơi cỏ dại úa tàn màu tang tóc và từ không trung văng vẳng tiếng quạ rít lên lanh lảnh . Có đoàn người ngựa lặng lẽ đi trong ánh sáng bảng lảng . Đi đầu là người đàn ông trung niên , trang phục cao quý , gương mặt lộ rõ sự từng trải , đang cưỡi trên lưng con chiến mã . Theo sát đằng sau là một thiếu niên trang phục gọn gàng , đôi mắt tinh anh cương nghị cham chú quan sát khung cảnh xung quanh . Từ trong xe ngựa đằng sau vang lên tiếng động LẠCH CẠCH ! Tấm rèm nơi khung của nhỏ lay động , một cô bé có đôi mắt sâu bí ẩn ló đầu ra , cất tiếng gọi :

    - Phụ thân , chúng ta đến nơi chưa ?

    Vị thiếu niên nhíu mày không hài lòng :

    - Nhất muội , không được ló đầu khỏi xe khi ngựa chưa dừng lại .

    Người đàn ông trung niên bật cười lớn :

    - Ha ha , đừng sốt ruột , đường đi còn dài mà , con gái !

    Sau cái cau mày khó chịu , cô bé lại lui vào trong xe , ngồi bên cạnh một ngươi khác . Bất chấp đường đi gập ghềnh , có cô bé con vẫn đang say ngủ trong xe ngựa .

    Đêm hôm ấy , đoàn người dừng chân trong một khu nhà nghỉ . Bên ánh nến bập bùng , người đàn ông và thiếu niên đang chơi dở ván cờ . Hơi sáp nến nóng chảy cùng mùi tử thi gây gây trong không khí quyện vào nhau , xộc lên não làm thiếu niên nhăn mũi khó chịu .

    - Sao thế Takeshi ?

    Qua ánh nên , đôi mắt người đàn ông nhìn xoáy vào con trai mình hiếu kỳ và đầy hi vọng . Takeshi khịt mũi khó chịu :

    - Con ghét cái mùi này .

    - Mùi nào ?

    - Mùi tử thi , mùi những người chết .

    - Họ chết rồi , đâu có làm gì con đâu ?

    - Sao họ lại chết ?

    - Vì họ chỉ là con người . Con người thì rồi sẽ phải chết , không ai tránh khỏi . Takeshi , con có thể lựa chọn tất cả , trừ cái chết . Con không thể chọn nó , mà chính nó sẽ chọn con .

    Vị thiếu niên im lặng hồi lâu rồi cất tiếng :

    - Nhưng con có thể chọn cách chết đung không phụ thân ? Con không muốn chết đói ở bên đường và lẫn vào trong đám tử thi ấy .

    - Vậy thì con cứ chọn , chọn cách nào con muốn .

    Kết thúc câu nói là nụ cười bí hiểm và đầy kỳ vọng của người cha . Còn Takeshi , mắt sáng rực ý chí và quả cảm . Hai người đã tiếp tục ván cờ dở dang nếu không có tiếng động ...

    " Cô bé ơi cô bé
    Cớ sao cô khóc vậy ?
    Vì khi mặt trời xuống núi
    Yêu ma đến kỳ hẹn nơi rừng rậm ..."


    Câu hát trong một bài đồng dao từ phòng bên vẳng lại . Bóng người in trên lớp giấy dán tường . Có cô bé đang chơi tung hứng với năm quả bóng nhỏ , vừa chơi vừa hát .

    " Cô bé ơi cô bé
    Cớ sao cô cười vậy ?
    Vì phản lại lời thề
    Tìm nơi trốn cho kỹ khi đêm xuống "


    Lời hát nặng nề : có yêu ma , có mặt trời xuống núi và rừng rậm . Giữa nạn đói khủng khiếp với những tử thi đầy đường như bây giờ , bài đồng dao trở nên âm u , ma quái và đầy ám ảnh . Liếc nhìn những người hầu đang lấm lét sợ hãi , sợ hãi , run lên bần bật theo từng lời hát , người đàn ông thở dài :

    - Con người thật yếu đuối và dễ xao động . Họ sợ cả những lời hát của một đứa trẻ con .

    Có tiếng khóc từ đâu vẳng lại , thoảng qua trong gió . Tiếng khóc cho một người đã chết , của một người sắp chết . Qụa rít từng hồi the thé . Bóng đêm nặng nề dày đặc . Dưới ánh sáng nhập nhoè , những bóng người đi lại vật vờ như những thây ma . Những hốc mắt trùng sâu , u ám chỉ còn sót lại chút hơi tàn lụi .

    - Takeshi , bảo con bé đừng hát nữa !

    - Vâng .

    Takeshi bước sang phòng bên gõ nhẹ vào cánh cửa dán giấy :

    - Nhị muội , ngủ đi . Sáng mai sẽ khởi hành từ sớm đó .

    - Vâng ạ .

    Có tiếng đáp lại trong trẻo và vô tư . Chỉ một lúc sau , ánh đèn phụt tắt . Cả khu nhà chìm vào bóng tối như miếng mồi ngon lành trước chiéc hàm gớm ghiếc của loài dã thú .
    ilovesess4rever
    ilovesess4rever
    Giải Thưởng Vàng Cuộc thi Viết lần I


    Nữ
    Tổng số bài gửi : 233
    Age : 29
    Đến từ : Nơi ánh Mặt trời chiếu rọi mọi ngóc ngách của trái tim
    Công việc : otaku
    Sở thích : bishounen đẹp trai
    Trạng Thái : Đồng dao của ngàn năm Loved

    Đồng dao của ngàn năm Empty Re: Đồng dao của ngàn năm

    Bài gửi by ilovesess4rever 06/08/08, 02:36 pm

    Sao chả có ai đọc vầy nè ! Văn học là nhân học , văn học bị bỏ xó là sao ?


    PART II :


    Bình minh hôm sau , đoàn người tiếp tục lên đường . Họ đi qua những xóm làng xơ xác tiêu điều vì nạn đói . Mùi tử thi gây gây ngày càng đậm đặc hơn trong không khí . Cây cối khẳng khiu , trơ trụi lá . Cỏ dại úa tàn . Những thây chất đầy hai bên vệ đường . Đó là những con người tội nghiệp rời bỏ thế gian trong hình hài quỷ đói : da bọc xương , con mắt trũng sâu trắng dã , đôi gò má hóp lại khoét sâu từng đường nét trên gương mặt khắc khổ . Câm lặng . Câm lặng hỏi trời xanh .


    - Chết ? Nó như thế nào ?


    Đại tiểu thư ló ra ngoài khung cửa sổ , nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ . Một câu hỏi khó . Ngồi bên cạnh , nhị tiểu thư vừa chơi đùa cùng năm quả bóng nhỏ vừa cất lời hát vô tư :

    " Cô bé ơi cô bé
    Cớ sao cô khóc vậy "


    Giữa những tử thi bên vệ đường , dường như có thứ gì đang động đậy . Một bóng đen nhỏ thó , đen thui cố nhét lấy thứ gì đó vào miệng . Những tiếng gừ ... gừ vang lên khe khẽ trong màn sương dày đặc , khơi dậy trí tò mò của cô bé tám tuổi . Cô bé dõi mắt nhìn theo ... Bóng đen đột ngột ngẩng lên làm cô giật mình . Gương mặt đen đúa hốc hác , bờ môi khô nẻ bật cả máu , miệng còn ngậm nhánh rễ cây bê bết bùn đất khiến cô tiểu thư sang trọng phải kinh hãi , hoảng sợ . Đại tiểu thư vội đưa tay bịt chặt miệng để ngăn mình khỏi kêu lên . Mặc dù vậy , khi xe ngựa đã lăn bánh đi xa , đôi mắt cô bé vẫn không thể nào rời khỏi con người đáng sợ ấy . Và đôi mắt màu đen cũng dõi theo vị tiểu thư xinh đẹp mãi cho đến khi đoàn người đã khuất xa đường chân trời .


    " Đêm trăng sáng vằng vặc mười năm sau
    Lấy yêu ma trở thành tân nương tử "


    Lời hát trong trẻo vẫn đều đặn vang lên . Câu hát vô tình trở thành lời tiên tri định mệnh trói buộc hai con người .
    ilovesess4rever
    ilovesess4rever
    Giải Thưởng Vàng Cuộc thi Viết lần I


    Nữ
    Tổng số bài gửi : 233
    Age : 29
    Đến từ : Nơi ánh Mặt trời chiếu rọi mọi ngóc ngách của trái tim
    Công việc : otaku
    Sở thích : bishounen đẹp trai
    Trạng Thái : Đồng dao của ngàn năm Loved

    Đồng dao của ngàn năm Empty Re: Đồng dao của ngàn năm

    Bài gửi by ilovesess4rever 18/02/09, 04:26 pm

    ĐỒNG DAO CỦA NGÀN NĂM


    Đoàn người vẫn đi về phía trước . Họ đang hướng tới kinh thành . Đông phương tướng quân Hosokawa vừa nhận được thánh chỉ triệu ông về gấp . Tiên hoàng sau khi băng hà đã chọn Hosokawa làm Nhiếp chính . Và vị Thanh Long tướng đã tức tốc lên đường , dẫn theo gia quyến . Trưởng nam Takeshi năm nay 14 tuổi . Cậu vẫn luôn cưỡi ngựa theo sát cha trong suốt cuộc hành trình . Takeshi học được từ phụ thân đôi mắt kín đáo dò xét và suy ngẫm . Trong xe ngựa phía sau là hai vị tiểu thư của tướng quân phủ . Trưởng nữ Mizuumi là cô bé thích làm khó người khác . Cô thích thú quan sát thế giới xung quanh và đặt ra những câu hỏi khó . Hosokawa rất ngạc nhiên về lệnh ái của mình . Ông cho rằng Mizuumi rồi sẽ trở thành người phụ nữ làm điên đảo hào kiệt trong thiên hạ , không chỉ bằng nhan sắc mà cả trí tuệ . Nhị tiểu thư Fuyuumi trong sáng và thơ ngây . Cô bé hay nói hay cười và hát những bài đồng dao khi chơi bóng . Khác hẳn ca ca và tỉ tỉ của mình , Fuyuumi đem đến cho Hosokawa một cảm giác yên bình , tĩnh lặng và thanh thản . Ông luôn xem Fuyuumi là hình bóng của người vợ hiền đã qua đời từ nhiều năm trước .



    Heian năm thứ 27 , Tiên hoàng Shimabara băng hà . Thái tử Misutoshi lên nối ngôi năm 15 tuổi , sắc phong Thanh Long tướng Hosokawa là Nhiếp chính đại thần . Đồng thời , tân Hoàng đế xuống chiếu triệu hai vị Bạch Hổ , Huyền Vũ tướng quân về kinh thành . Đầu mùa đông năm ấy , ba vị đại thần đã có mặt ở thủ đô , báo hiệu một biến cố lớn sắp xảy ra dưới vương triều Heian .




    Một buổi sáng , đoàn lữ hành tiến vào Kinh đô . Những con ngựa mệt nhoài , thồ trên lưng hành lý cồng kềnh . Những gương mặt lấm tấm mồ hôi . Những bộ quần áo phủ bạc bụi đường . Một cuộc hành trình dài , rất dài . Họ lặng lẽ , mải miết đi , hoàn toàn xa lạ với chốn phồn hoa đô hội . Từ trong xe ngựa , hai cô bé háo hức ngắm nhìn nơi ở mới . Mizuumi quan sát những bức tường đá lạnh lẽo bao quanh kinh thành . Những toà lầu nguy nga tráng lệ . Tiếng nhạc ngựa , chuông đồng , khánh bạc vui tươi và huyên náo . Tiếng nói cười . So với những cánh đồng tang , những con đường chết mà cô bé vừa đi qua , nơi đây tựa như một thế giới khác , một thiên đường . Câu hỏi bật lên trong vô thức :



    - Tại sao khung cảnh nơi đây và nơi chúng ta đi qua lại hoàn toàn trái ngược như thế ?



    Hosokawa và con trai đều quay đầu kinh ngạc trước câu hỏi của Mizuumi . Họ đưa mắt nhìn nhau ra hiệu rồi cùng im lặng tiếp bước . Trong khi đó , ngồi bên cạnh chị , Fuyuumi không hề mảy may chú ý đến tường đá , toà lầu hay câu hỏi . Cô bé còn đang mở to mắt thích thú trước những tấm vải đủ màu sắc , những chậu hoa toả hương thơm ngát , những chiếc đèn lồng xanh đỏ và khu chợ mua bán tấp nập . Niềm vui thích làm Fuyuumi bật cười khanh khách , lẩm nhẩm trong miệng câu đồng dao quen thuộc :




    Nơi thâm sơn cùng cốc
    Quỷ dữ điên cuồng gào thét ...
    ilovesess4rever
    ilovesess4rever
    Giải Thưởng Vàng Cuộc thi Viết lần I


    Nữ
    Tổng số bài gửi : 233
    Age : 29
    Đến từ : Nơi ánh Mặt trời chiếu rọi mọi ngóc ngách của trái tim
    Công việc : otaku
    Sở thích : bishounen đẹp trai
    Trạng Thái : Đồng dao của ngàn năm Loved

    Đồng dao của ngàn năm Empty Re: Đồng dao của ngàn năm

    Bài gửi by ilovesess4rever 18/02/09, 04:27 pm

    Ngày hôm sau , Đại tướng quân Hosokawa dẫn theo ba người con vào cung yết kiến Hoàng thượng . Họ bước lên những bậc đá cao , đi qua những hành lang dài và đến một khoảng sân rộng . Trước mặt họ là một toà lầu nguy nga tráng lệ với những chiếc cột được sơn son thiếp vàng , những ô cửa ánh sắc hoàng kim sang trọng và những hoa văn chạm trố tinh xảo khéo léo . Đó là thư phòng của Hoàng thượng - nơi người quyết định chính sự và tiếp kiến các đại thần . Hosokawa để hai con gái đứng ngoài , còn mình dẫn Takeshi vào thư phòng .


    - Quan Nhiếp chính Hosokawa cùng con trai xin cầu kiến .


    Sau lời truyền của viên nội thị , cánh cửa uy nghi trước mặt hai cha con từ từ mở ra .


    - Hạ thần là Tadoshi Hosokawa , cùng con trai , xin tham kiến bệ hạ .


    - Aí khanh bình thân , vất vả cho khanh quá !


    Trên bậc cao , vị thiếu đế vận hoàng bào đang ngồi bên án thư , lưng tựa ngai rồng . Bức tường phía sau đước chạm trổ gia huy của hoàng tộc : khổng tước . Con chim giang rộng đôi cánh , mắt ánh sắc vàng , mỗi chiếc lông vũ là một đốm lửa đang rừng rực cháy . Đó là Chu Tước - thần lửa quyền năng .


    - Vị này là thiếu gia Hosokawa ?


    Hoàng đế bất ngờ quay sang Takeshi làm cậu giật mình .


    - Vâng , tâu hoàng thượng .


    - Ngẩng mặt lên !


    Hosokawa hơi ngạc nhiên trước ý chỉ của Hoàng thượng . Ông kín đáo liếc về phía con trai . Takeshi không chút ngại ngùng nhìn thẳng vào mắt vị vua trẻ . Đôi mắt sâu , cuồn cuộn sóng , mênh mêng như đại dương , bao trùm vị Hoàng đế trẻ tuổi bằng sức mạnh vô song . Nhưng khí chất trong đôi mắt lại đang nhắm vào Chu Tước như muốn nhấn chìm con chim lửa quyền uy xuống biển máu hoang tàn .


    - Hoàng thượng , người không sao chứ ?


    Hosokawa lên tiếng khi thấy gương mặt Hoàng đế tái xanh , xám lại , mố hôi đầm đìa .


    - Ta ... ta không sao ...


    Thiếu đế trả lời mà toàn thân còn run lẩy bẩy , trống ngực đập thình thịch , môi tím ngắt . Trong một khoảnh khắc , dường như ngài vừa nghe thấy tiếng Chu Tước kêu lên một hồi thảm thiết rồi tắt ngấm . Tiếng kêu như báo hiệu ngày tàn của Vương triều Heian .


    Trong khi đó , hai cô bé đứng ngoài sân rồng . Mizuumi nhíu mày khó chịu trước hoàng cung rộng lớn nhưng im lìm . Những bậc đá cao ngất lạnh ngắt , những cánh cửa đóng im ỉm , những long phụng sơn son thiếp vàng vô hồn chán ngấy , những binh sĩ với giáp phục nặng nề đứng yên như tượng . Đặc biệt , giống hệt ca ca của mình , cô bé cũng để ý thấy gia huy của hoàng tộc : Chu Tước . Loài chim đỏ rực có bộ lông lửa , cái cổ dài và nhỏ , hai chân có vuốt sắc nhọn , quắc mắt trước thế gian đầy đe doạ . Không biết từ bao giờ , hoàng tộc đã trở thành một quầng lửa khổng lồ , thiêu rụi cả nhân gian . Mizuumi mải nhìn đến nỗi không nhận ra cô em bé bỏng đã chạy đi đâu mất từ bao giờ . Một quả bóng trong tay Fuyuumi rơi xuống đất và lăn đi làm cô bé phải chạy theo . Bỗng Fuyuumi dừng lại . Cách cô mấy bước chân là một thiếu niên đang đứng . Mái tóc dài buộc cao , gương mặt thanh tú , vóc người mảnh dẻ trong trang phục màu lam nhạt . Đôi mắt cậu đang chăm chú quan sát một vật trong tay : quả bóng ngũ sắc của nhị tiểu thư nhà Hosokawa . Fuyuumi chạy tới , giật quả bóng trong tay thiếu niên , lớn tiếng :


    - Trả cho ta !


    Thiếu niên bối rối nhìn cô bé , còn chưa biết nói gì .


    - Sao ngươi dám chạm vào bóng của ta ?


    - Xin lỗi , ta không cố ý , ta ...


    Fuyuumi mở to đôi mắt trong veo nhìn người trước mặt :


    - Sao ngươi lại đứng đây ?


    - Phụ thân bảo ta đứng ngoài đợi ông .


    - Ca ca của ngươi đâu ?


    - Ta không có ca ca .


    - Tỉ tỉ của ngươi đâu ?


    - Ta không có tỉ tỉ .


    - Vậy ... ngươi đứng đợi ở đây một mình sao ?


    - Ừm ...


    Cô bé nhìn thiếu niên hồi lâu rồi thỏ thẻ :


    - Ngươi có buồn không ?


    Câu hỏi làm cậu ngỡ ngàng , chưa kịp trả lời thì thấy cô bé dúi vào tay cậu quả bóng ban nãy .


    - Cho ngươi nè . Có bóng chơi rồi sẽ không còn buồn nữa .


    - Nhưng mà ... bóng của cô ...


    - Ta còn bốn quả nữa . Qủa này cho ngươi .


    - Vậy ...


    - Ta không trách ngươi lấy bóng của ta nữa . Ngươi chơi vui nha ! Ta đi đây .


    Fuyuumi cười rạng rỡ , quay đầu bước đi . Vị thiếu niên đứng lại một mình giữa sân , nhìn quả bóng nhỏ trong tay rồi mỉm cười ấm áp . Cậu không thể ngờ rằng nụ cười trên gương mặt cô bé rồi sẽ đi theo mình trong suốt những năm tháng sau này . Trong gió vẳng lại lời hát trong trẻo :


    Cô bé ơi cô bé
    Cớ sao cô cười vậy ?
    ilovesess4rever
    ilovesess4rever
    Giải Thưởng Vàng Cuộc thi Viết lần I


    Nữ
    Tổng số bài gửi : 233
    Age : 29
    Đến từ : Nơi ánh Mặt trời chiếu rọi mọi ngóc ngách của trái tim
    Công việc : otaku
    Sở thích : bishounen đẹp trai
    Trạng Thái : Đồng dao của ngàn năm Loved

    Đồng dao của ngàn năm Empty Re: Đồng dao của ngàn năm

    Bài gửi by ilovesess4rever 18/02/09, 04:28 pm

    Một vị khách mới xuất hiện trong thư phòng của hoàng thượng : Bạch Hổ tướng quân Higurashi xin cầu kiến . Trong bộ võ phục màu trắng cùng với vóc người to lớn , Higurashi như một khối tuyết khổng lồ sừng sững giữa phòng . Đôi mắt đằng đằng sát khí hướng về phía cha con Hosokawa đầy đe doạ . Đáp lại điều đó , Thanh Long tướng quân chỉ mỉm cười , cất giọng nhã nhặn :


    - Tướng quân Higurashi ! Lâu quá không gặp , ngài vẫn khoẻ chứ ?


    Phớt lờ sự khách sáo ấy , Higurashi hướng tia nhìn như hàng ngàn mũi tên sắc nhọn vào Takeshi , toả sát khí ngút trời như muốn trấn áp kẻ kế thừa nhà Hosokawa . Nhưng trái với suy nghĩ của ông , Takeshi không hề tỏ ra sợ hãi . Cậu ngẩng cao đầu , mở to đôi mắt đầy thách thức , như con rồng tuy nhỏ những đã biết giương vuốt trước kẻ thù . Khí thế ấy làm Higurashi chau mày tức giận :


    - Thằng nhóc đã học cách không chịu khuất phục trước bất kì ai rồi cơ đấy ! Hosokawa , ông lo mà dạy dỗ lại nó đi !


    - Xin tướng quân Higurashi thứ lỗi ! Trẻ con còn nhỏ không hiểu chuyện nên đã mạo phạm tới ngài .


    Hosokawa khẽ cúi đầu ra vẻ biết lỗi . Nhưng ánh mắt ông nhìn Takeshi lại lấp lánh niềm tự hào . Takeshi là hậu duệ của rồng , hậu duệ của Thanh Long không bao giờ biết khuất phục . Người cha mỉm cười , tưởng như bên tai ông đang văng vẳng lời hát của cô con gái út :



    Lòng hiệp khách sáng như trăng sao
    Quyết chiến đến cùng không hề hối tiếc



    Lấy cớ còn hai con gái đang đợi ở ngoài , cha con Hosokawa nhanh chóng rời khỏi thư phòng . Vừa ra khỏi Hoàng thành , họ gặp một nhóm người đang trên đường nhập cung . Người đàn ông đi đầu tuổi ngoài bốn mươi , vóc người nhỏ thó . Gương mặt ông gày gò hốc hác nhưng đôi mắt nhỏ như mắt rắn vẫn đảo liên hồi . Giáp mặt Hosokawa , ông ta vòng tay thi lễ rồi liếc nhìn vô cùng xảo trá làm Takeshi phải cảnh giác . Nấp sau lưng cha , Fuyuumi che miệng cười khúc khích trước gương mặt kì dị ấy . Nhưng cả người đàn ông cùng phản ứng của những người thân đều không thể tác động tới Mizuumi . Cô bé còn đang chú ý đến một nhân vật khác : đứa bé trai theo sau ông ta . Mái tóc dài buộc gọn gàng , gương mặt sáng với những đường nét thanh tú . Trong trang phục màu đen , cậu ta trông gầy và cao hơn hẳn nhưng đôi mắt đen thẫm thì không thể lẫn đi đâu được . Đôi mắt đã từng dõi theo Mizuumi trên đường tới kinh thành . Vị đại tiểu thư kinh ngạc không thốt nên lời , còn cậu bé bí ẩn cũng im lặng nhìn theo cô . Những ánh nhìn chỉ thôi hướng về nhau khi dáng hình đã khuất ngoài tầm mắt . Takeshi lên tiếng hỏi cha :


    - Phụ thân , ông ta là ai vậy ?


    - Đó là Huyền Vũ tướng quân Hanabishi .


    - Con người đó cũng theo nghiệp binh đao cầm quân đánh giặc được sao ?


    - Chính vì vậy , đừng coi thường ông ta .


    Những tiếng cuối cùng được Hosokawa gằn giọng , nhấn từng chữ , đủ để cho thấy ông đánh giá cao con người xảo quyệt kia _ Huyền Vũ tướng Hanabishi .


    Mùa đông năm Heian thứ 27 , định mệnh giáng xuống gia tộc Hosokawa . Thanh Long tướng trở thành Nhiếp chính gia khi vừa bước sang tuổi bốn mươi . Takeshi bộc lộ dã tâm khi mới tròn mười bốn . Còn Mizuumi và Fuyuumi , hai cô bé đã bước những bước đầu tiên trên con đường dẫn tới đỉnh cao quyền lực sau này , khi chưa đầy chín tuổi . Nhưng đó vẫn còn là cả một câu chuyện dài . Vì truyền thuyết vẫn chưa được bắt đầu .
    ilovesess4rever
    ilovesess4rever
    Giải Thưởng Vàng Cuộc thi Viết lần I


    Nữ
    Tổng số bài gửi : 233
    Age : 29
    Đến từ : Nơi ánh Mặt trời chiếu rọi mọi ngóc ngách của trái tim
    Công việc : otaku
    Sở thích : bishounen đẹp trai
    Trạng Thái : Đồng dao của ngàn năm Loved

    Đồng dao của ngàn năm Empty Re: Đồng dao của ngàn năm

    Bài gửi by ilovesess4rever 18/02/09, 04:29 pm

    5 năm sau :

    Tháng ba trên xứ sở Phù Tang. Băng qua những cánh rừng rậm rạp, bước trên những mỏm đá sắc nhọn, đi theo tiếng gọi của gió, vượt qua đỉnh Phú Sĩ - người anh cả hùng vĩ của núi non, một ngôi đền đang được bao phủ bởi sắc màu huyền ảo. Khuất dưới bóng Shidarezakura, quanh năm bao phủ một màu trắng của tuyết, Haino Shiro từ lâu đã đi vào huyền thoại . Huyền thoại Sakura.

    Năm đó, hoa anh đào sau đền đột ngột nở rực rỡ. Màu hồng khát khao , màu hồng mong đợi từ lâu cuối cùng đã xuất hiện , bừng sáng cả khu rừng . Con đường mộng ảo tràn ngập sắc hồng. Tưởng như mây trên đầu, cỏ dưới chân cũng điệp một màu hồng huyền hoặc. Katsuki bước chậm rãi trên lối mòn sau đền , gió thổi qua bờ vai, cánh hoa mỏng chạm vào da nghe xao xuyến. Mùa xuân nơi ngôi đền chẳng khác nào một ảo mộng chưa tan.

    ...khi mặt trời xuống núi
    Yêu ma đến kì hẹn nơi rừng rậm
    Đêm trăng sáng vằng vặc mười năm sau
    Lấy yêu ma...


    Có tiếng hát từ đâu vẳng lại. Một bài đồng dao cổ nhưng giọng hát cao và trong như của một thiếu nữ. Dưới tán Shidarezakura hồng rực, người con gái trong bộ kimono màu hoa anh đào vẫn mải mê tung hứng bốn quả bóng nhỏ. Giọng hát trong như tiếng vỗ cánh của hạc thần. Mái tóc dài mượt như nhung , đôi mắt đen toát lên nét trong sáng thánh thiện. Thiếu nữ ngồi đó , như ban mai mùa xuân, như tinh linh của gốc anh đào cổ thụ . Bỗng một quả bóng trong tay cô rơi xuông đất, lăn đến chân Katsuki. Anh cúi người nhặt, bất giác mỉm cười khi nhớ về một kỉ niệm thời thơ ấu : quả bóng ngũ sắc và câu hát đồng dao ...

    - Xin lỗi công tử !

    Thiếu nữ đã ngừng hát , tiến đến gần anh từ lúc nào. Đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu , nụ cười rạng rỡ như bình minh :

    - Công tử làm ơn cho ta xin lại quả bóng được không ?

    Đôi mắt Katsuki thoáng bối rối trước vẻ đẹp của người con gái . Anh đưa trả quả bóng mà không nói gì. Chỉ nghe tiếng " Cảm ơn " và nụ cười của thiếu nữ.

    - Thiếu gia Higurashi !

    Tiếng gọi làm Katsuki giật mình quay lại. Là Toshiro - gia nhân trong phủ.

    - Lão gia cho gọi ngài về gấp.

    - Ừm.

    Anh cúi người chào cô gái rồi quay lưng bước đi, không hay biết đôi mắt đẹp vẫn dõi theo cho đến khi bóng hình đã khuất sau những tán Shidarezakura. Sau lưng thiếu nữ , một cô gái xuất hiện , cúi chào cung kính :

    - Nhị tiểu thư , Nhiếp chính gia mời cô hồi phủ.

    - Ta biết rồi.

    Mùa xuân năm mười bốn tuổi, Fuyuumi gặp lại người thiếu niên năm xưa . Câu chuyện của ngàn năm đã bắt đầu viết lên những dòng chữ đầu tiên , tiếp nối huyền thoại nơi ngôi đền Haino Shiro.
    ilovesess4rever
    ilovesess4rever
    Giải Thưởng Vàng Cuộc thi Viết lần I


    Nữ
    Tổng số bài gửi : 233
    Age : 29
    Đến từ : Nơi ánh Mặt trời chiếu rọi mọi ngóc ngách của trái tim
    Công việc : otaku
    Sở thích : bishounen đẹp trai
    Trạng Thái : Đồng dao của ngàn năm Loved

    Đồng dao của ngàn năm Empty Re: Đồng dao của ngàn năm

    Bài gửi by ilovesess4rever 18/02/09, 04:30 pm

    Nhiếp chính phủ nơi kinh thành Heian .

    Hosokawa đang ngồi trong thư phòng tĩnh lặng . Hương gỗ thông hoà quyện cùng vị trà Long Tỉnh toả ra một hương thơm nghiêm và sang trọng . Ông lặng lẽ ngồi trước ván cờ dang dở , đôi mắt trầm tư suy ngẫm . Nước đi cuối cùng đã dồn ông vào mạt lộ , hoặc đầu hàng , hoặc chết . Ông sẽ không đầu hàng . Và ông đã thua . Đây chỉ là một ván cờ , ông đơn thuần chỉ không giành được phần thắng . Nhưng ngược lại , nếu đây thực sự là một trận chiến khốc liệt với gươm đao và sinh mạng , phải chăng , ông sẽ chết ? Nếu kẻ vừa dồn ông vào đường cùng một ngày kia trở mặt thành thù , phải chăng ông sẽ chết ?


    - Phụ thân !


    Tiếng gọi làm Hosokawa giật mình , trở về thực tại . Bóng dáng một thanh niên võ phục gọn gàng thấp thoáng sau cánh cửa khép hờ .


    - Takeshi à , vào đi con !


    Chàng trai trẻ ngồi đối diện cha . Gương mặt anh tuấn với những đường nét mạnh mẽ , cứng rắn . Mái tóc dài buộc cao tôn lên vẻ trẻ trung của tuổi mười chín . Đôi mắt sáng rực như một ngọn lửa , tràn đầy hùng tâm tráng chí . Bộ quân phục uy nghiêm làm nổi bật dáng nòi cao dong dỏng nhưng vẫn đầy sức sống . Trước mặt anh , hai thế lực : trắng và đen . Một trận kịch chiến trên bàn cờ ...


    Khẽ hất mặt về phía bàn cờ , Hosokawa hỏi con trai :


    - Con nhìn xem ?


    Takeshi quan sát bàn cờ hồi lâu . Đôi mắt chuyển từ kinh ngạc , thán phục đến chau mày không hài lòng .


    - Con không tán thành cách đánh mèo vờn chuột này . Nếu là con ...


    - Nếu là con thì sao ?


    - Con sẽ kết thúc ở đây !


    Takeshi chỉ tay về một vị trí ở phía đông bàn cờ , giọng quả quyết :


    - Phụ thân sẽ thảm bại ngay lập tức !


    Câu nói của con trai làm Hosokawa sửng sốt . Ông đã không nhìn ra nước đi ấy . Phải ! Nếu là Takeshi , ông đã thảm bại từ lâu , đâu còn cầm cự được . Chỉ có điều , người đó cố tình chơi trò mèo vờn chuột , kéo dài cuối cùng của kẻ thù . Thâm hiểm lắm ! Đột ngột , Nhiếp chính gia cười vang đầy sảng khoái , làm Takeshi cũng bối rối không hiểu .


    - Con biết nước cờ vừa rồi của ai không , con trai ?


    Trả lời cho cái lắc đầu của Takeshi , Hosokawa mỉm cười đầy ngụ ý , đối mắt lấp lánh niềm tự hào .


    - Là nhất muội của con - Mizuumi !


    Giữa phố phường huyên náo , dưới trời hoa anh đào hồng rực tháng ba , Nhiếp chính đại tiểu thư xuống phố chẳng khác nào thiên nữ giáng trần . Gương mặt trái xoan , nước da sáng mịn như ngọc trai , sống mũi cao thanh tú , hai gò má ửng hồng cùng đôi mắt sâu đầy bí ẩn . Mizuumi kiêu sa , quý phái như vầng thái dương khiến người người ngưỡng vọng ...


    Trở lại thư phòng . Takeshi nghiêm nét mặt báo cho cha những tin tức quan trọng :


    - Phụ thân , Bạch Hổ tướng và Huyền Vũ tướng đã hồi kinh .


    Nét mặt Hosokawa lập tức đanh lại , đôi mắt tối sầm đầy toan tính . Ông biết mình sắp bước vào một trận chiến không thể tránh khỏi , để đạt được mục đích , tranh đấu là cần thiết . Huống hồ , mục ssichs của ông vốn dĩ đã nhuộm đầy máu đỏ - Bá Quyền .


    Trong gió vẳng lại câu hát quen thuộc :


    Quỷ dữ điên cuồng gào thét
    Lòng hiệp khách sáng như trăng sao
    Quyết chiến tới cùng lòng không hề hối tiếc ...
    ilovesess4rever
    ilovesess4rever
    Giải Thưởng Vàng Cuộc thi Viết lần I


    Nữ
    Tổng số bài gửi : 233
    Age : 29
    Đến từ : Nơi ánh Mặt trời chiếu rọi mọi ngóc ngách của trái tim
    Công việc : otaku
    Sở thích : bishounen đẹp trai
    Trạng Thái : Đồng dao của ngàn năm Loved

    Đồng dao của ngàn năm Empty Re: Đồng dao của ngàn năm

    Bài gửi by ilovesess4rever 18/02/09, 04:31 pm

    Hoa anh đào - quốc hoa xứ Phù Tang . Tháng ba đồng loạt nở , từ Bắc vào Nam . Sắc hồng rực rỡ , mạnh mẽ như tinh thần dân tộc xứ Mặt trời , sống và chết đều quyết liệt . Lễ hội hoa anh đào như một nghi thức truyền thống tôn vinh loài hoa cao quý ấy . Hàng năm , vào cuối tháng ba , đầu tháng tư , khi hoa anh đào nở rực rỡ nhất , tiết trời ấm áp dịu dàng phảng phất trong không gian làn hương thơm nhè nhẹ , lễ hội sẽ diễn ra . Đuwờng phố sầm uất , huyên náo : những món ăn ngon , những trò chơi lạ mắt , những geisha xinh đẹp trong bộ kimono lộng lẫy . Không gian như đong đầy tiếng hát , tiếng đàn . Lễ hội hoa anh đào như khởi đầu cho một năm mới bình an , nhiều may mắn và thịnh vượng .


    Nhưng năm nay , một sự kiện bất giờ đã xảy ra ...
    Mưa . Mưa vào mùa hoa anh đào . Mưa khi hoa anh đào đang nở , rực rỡ nhất , tươi đẹp nhất và tràn trề sức sống . Phố phường vắng lặng trong màn mưa lạnh giá ...
    Một đoá hoa anh đào đang độ tươi thắm bỗng đột ngột lìa cành , rơi vào giữa những ngón tay thon dài đang hứng những giọt mưa giá lạnh . Dưới chiếc dù hình bạch hạc dang cánh , Mizuumi đứng lặng trong cơn mưa , bàn tay lạnh mân mê đoá hoa sũng nước . Đôi mắt sâu huyền bí chứa đựng một thế giới không cách nào đoán định . Mizuumi khẽ nghiêng bàn tay , đoá hoa màu hồng rực buông mình hoà vào dòng nước mưa trên phố , trôi mãi cho đến khi được một bàn tay khác đón nhận ...


    Chàng trai trẻ trong trang phục màu đen . Mái tóc dài bết lại , bộ quần áo sũng nước , thanh kiếm trong tay ướt nhẹp . Anh bình thản đứng dưới màn mưa trắng xoá , đôi mắt đen chăm chú ngắm nhìn đoá hoa anh đào trên tay . Gương mặt thanh tú không biểu lộ chút cảm xúc . Không biết anh sẽ còn nhìn đến bao giờ nếu không nghe tiếng bước chân đang tiến lại , rất gần . Ánh mắt chuyển từ đoá hoa , hướng về phía tiếng động . Và trong khoảnh khắc , như bất kỳ một con người nào trước ánh thái dương rực sáng , anh sững sờ trước vẻ đẹp quyến rũ đến mê hoặc lòng người của thiếu nữ . Đôi diện anh , Mizuumi đang buớc đến . Đôi mắt cô sáng rực những tia nhìn kiêu hãnh , ngạo mạn . Đôi môi nở nụ cười nửa miệng đắc thắng . Cô gái lướt ngang nhẹ nhàng , như cơn gió thoảng , mơn man trái tim chàng trai trẻ và mang theo cả một linh hồn đang ngất ngây mê đắm . Mizuumi đã khuất xa tự bao giờ nhưng đôi mắt đen vẫn mải miết kiếm tìm một dáng hình hư ảo .


    Tại Huyền Vũ phủ :

    Người quản gia râu tóc bạc phơ cung kính cúi đầu trước Hanabishi , cất lời lễ phép :

    - Thưa Tướng quân , nhị thiếu gia đã hồi phủ !

    - Về rồi đấy à ? Tatsuya ?

    Sau lưng người quản gia , chàng trai trẻ bước lên , cúi chào :

    - Phụ thân , con đã về !

    Hanabishi nhìn cậu con trai ướt sũng , đôi mắt lấp lãnh ánh cười :

    - Về muộn quá , Tatsuya ! Con nhìn xem , mưa ướt hết rồi kìa !

    Tatsuya mỉm cười dịu dàng , không đáp . Mái tóc dài dẫm nước mưa ôm lấy gương mặt thanh tú . Đôi mắt đen vẫn phủ làn sương mờ ảo . Ánh nhìn chờ đợi một dáng hình .



    Mùa xuân năm mười bốn tuổi , Mizuumi bước qua cuộc đời Tatsuya , chớp nhoáng như một ảo ảnh . Để rồi , trải qua bao mưu toan chính trị , bao chiến trường đẫm máu , bao cuộc giao tranh tàn khốc , ảo ảnh ấy vẫn mãi mãi khắc sâu trong trái tim và linh hồn chàng trai trẻ .
    tatsuko
    tatsuko
    Tăng Lữ Trừ Tà
    Tăng Lữ Trừ Tà


    Nữ
    Tổng số bài gửi : 37
    Age : 31
    Đến từ : the earth
    Công việc : Thất nghiệp XD
    Sở thích : Manga,Anime,Ars & ...
    Con thú mà tớ yêu thik nhất là : : Đồng dao của ngàn năm 13_35070

    Đồng dao của ngàn năm Empty Re: Đồng dao của ngàn năm

    Bài gửi by tatsuko 02/03/09, 04:52 pm

    Sao chả có ai đọc vầy nè ! Văn học là nhân học , văn học bị bỏ xó là sao ?
    Thật sự cảm ơn vì câu này của Ivi ^^ ss là ng` học văn,nhưng lâu rồi có cảm giác chẳng ai thiết tha với văn học hết, nghe dc câu này thật là vui ^^
    Truyện này vẫn giọng văn chậm, đều, tạo cảm giác ám ảnh với lời bài đồng dao, rất hay.Nhưng hình như đây mới là một phần ngắn của câu chuyện phải không? ss vẫn chưa thấy rõ nội dung truyện nên đóan nó còn dài lắm. Chờ phần tiếp theo của em ^^
    ilovesess4rever
    ilovesess4rever
    Giải Thưởng Vàng Cuộc thi Viết lần I


    Nữ
    Tổng số bài gửi : 233
    Age : 29
    Đến từ : Nơi ánh Mặt trời chiếu rọi mọi ngóc ngách của trái tim
    Công việc : otaku
    Sở thích : bishounen đẹp trai
    Trạng Thái : Đồng dao của ngàn năm Loved

    Đồng dao của ngàn năm Empty Re: Đồng dao của ngàn năm

    Bài gửi by ilovesess4rever 29/04/09, 01:35 pm

    PART VIII :



    Mizuumi được mời vào thư phòng của Tatsuya. Cánh cửa gỗ dán giấy được kéo sang một bên, mở ra thế giới của sách. Những quyển sách nhiều loại được sắp xếp theo một trật tự nhất định, đặt ngay ngắn trên ngững giá gỗ cao ngang đầu người. Mizuumi đã từng đọc không ít sách, thậm chí là khá uyên bác trong một số lĩnh vực. Nhưng đứng trước không gian này, cô không giấu nổi sự háo hức, hồi hộp với một nguồn tri thức đồ sộ hiếm có. Tatsuya Hanabishi - người có thể giữ trong phòng lượng sách nhường này tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.



    - Để tiểu thư phải đợi lâu, thật xin lỗi !




    Tiếng nói từ phía sau vọng vào nhã nhặn. Mizuumi quay lại. Trước mặt cô, Tatsuya đang mỉm cười dịu dàng. Vẫn bộ y phục màu đen không kiểu cách, vẫn mái tóc dài xoã xuống lưng, vẫn gương mặt hơi gầy trông hiền hiền có phần ngốc nghếch. Không, không thể nhận ra chút dấu hiệu nào của con người từng một mình một ngựa xông vào doanh trại quân địch, từng dẹp yên năm nghìn quân phiến loạn khi trong tay chỉ có một nghìn người, từng bình định một dải miền Đông chỉ với một trận đánh long trời lở đất. Những chiến công đã được ghi nhận là kì tích đó, thật sự là do con người đang đứng trước mặt cô làm nên ư ?




    - Mừng nhị thiếu gia thắng trận trở về. Tiểu nữ vụng về quá, vì gấp gáp tới đây mà không mang theo lễ vật. Mong thiếu gia thứ lỗi !




    Gác lại bao nghi hoặc trong lòng, Mizuumi cúi người duyên dáng, cất giọng ngọt ngào. Cô đến đây đâu phải để đặt câu hỏi : Làm sao hắn thắng trận. Thực ra, hắn muốn gì ở cô ? Không, hắn muốn gì ở phụ thân của cô và quyền lực của ông ? Đôi mắt người thiếu nữ sắc lên ánh nhìn như xuyên thấu tâm can người đối diện, vừa uy quyền vừa đe doạ. Ánh nhìn của Nhiếp chính đại tiểu thư cao sang và quý phái. Không né tránh, Tatsuya nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp, lấy bình thản bất chấp uy quyền, lấy tĩnh lặng khắc chế sự đe doạ. Muốn xuyên thấu tâm can, lại gặp phải kẻ lòng dạ sâu sắc khó dò. Mizuumi hơi sững lại, cô bắt đầu tin rằng, những kì tích kia mới chỉ là sự khởi đầu.




    - Đại tiểu thư, mời ngồi !

    Tatsuya nhanh chóng trở lại dáng vẻ thường ngày. Anh ung dung rót trà, lên tiếng :

    - Khách đến đột ngột nên không kịp chuẩn bị. Tại hạ chỉ có thể mời tiểu thư loại trà thường, mong tiểu thư không trách.

    - Chắc nhị thiếu gia biết tiểu nữ đến đây vì chuyện gì.

    - Biết thì không dám, tại hạ chỉ đoán thôi.

    - Vậy xin thiếu gia đoán thử.

    - Tiểu thư...vì chuyện Hoàng thượng ban hôn mà tới ?




    Một nụ cười mỉm thay cho lời thừa nhận.




    - Tại hạ hiểu, hẳn tiểu thư không muốn bị đem ra làm phần thưởng, cho dù người nhận có là ai chăng nữa.

    - Vậy thiếu gia chắc hẳn cũng không muốn làm người nhận phần thưởng bất đắc dĩ chứ ?

    - Ý tiểu thư muốn tại hạ xin Hoàng thượng huỷ hôn ?




    Khoảng im lặng kéo dài giữa hai người. Tatsuya nhìn thẳng vào mắt Mizuumi. Ánh nhìn như phẫn nộ, giận dữ và có phần đáng sợ. Lần đầu tiên, vị tiểu thư xinh đẹp có cảm giác đó. Cô cảm thấy khó thở, sợ hãi và lo lắng.




    - Tiểu thư đã có ý trung nhân rồi sao ?




    Mizuumi kinh ngạc vì câu hỏi bất ngờ, gần như không liên quan ấy. Nhưng ánh nhìn của người con trai vẫn xoáy vào cô, chờ đợi một câu trả lời. Mizuumi khẽ lắc đầu. Ý trung nhân ư ? Cô không có, và cũng chưa bao giờ nghĩ tới.




    - Vậy tiểu thư có thể an tâm rằng hôn lễ sẽ được cử hành theo đúng sự sắp xếp của Hoàng thượng.




    Câu nói làm Mizuumi sửng sốt và tức giận, cô cảm thấy lòng tự tôn của mình bị xem thường. Tatsuya nói mà sắc mặt bình thản, ngữ điệu ung dung, thậm chí đôi mắt còn ánh lên tia nhìn ranh mãnh và đắc ý. Người con trai này hoàn toàn không đơn giản. Với hắn, cô không thể thoả thuận, trả giá, trao đổi hay thương lượng. Rõ ràng, hắn không hề có ý định từ bỏ hôn ước này.




    - Qủa nhiên, người đề nghị hôn sự này với Hoàng thượng chính là thiếu gia.

    - Đúng vậy.

    - Vậy nhị thiếu gia của Huyền Vũ phủ, ngài muốn gì ở hôn sự này ?




    Chàng trai trẻ mỉm cười đầy ẩn ý. Rồi đột ngột đổi cách xưng hô, từng từ từng chữ thoát ra khỏi miệng anh rõ ràng rành mạch.




    - Ta muốn có em.




    Mizuumi giật mình sợ hãi. Đâu đó trong sâu thẳm đáy lòng, có tiếng síêt chỉ vang lên khô khốc và lạnh lẽo. Hai đầu sợi chỉ định mệnh đã siết chặt lại rồi.
    _________________
    ilovesess4rever
    ilovesess4rever
    Giải Thưởng Vàng Cuộc thi Viết lần I


    Nữ
    Tổng số bài gửi : 233
    Age : 29
    Đến từ : Nơi ánh Mặt trời chiếu rọi mọi ngóc ngách của trái tim
    Công việc : otaku
    Sở thích : bishounen đẹp trai
    Trạng Thái : Đồng dao của ngàn năm Loved

    Đồng dao của ngàn năm Empty Re: Đồng dao của ngàn năm

    Bài gửi by ilovesess4rever 29/04/09, 01:37 pm

    PART IX :



    Tại Nhiếp chính phủ :


    Trong thư phòng, Takeshi đang chau mày suy nghĩ, gương mặt hiện rõ sự căng thẳng. Đối diện anh, ẩn hiện sau làn khói hương trầm mờ ảo là khuôn mặt từng trải, đầy suy tư toan tính của Hosokawa. Từng từ, từng chữ cất lên từ miệng Takeshi nặng nề và khó nhọc :

    - Ban hôn ư ? Nhưng con bé mới mười bốn tuổi.

    Đáp lại là giọng nói của Hosokawa trầm ngâm và bình thản :

    - Hoàng thượng đã nói sẽ đợi khi Mizuumi đủ mười tám tuổi mới cử hành hôn lễ.

    - Nhưng tại sao lại là Tatsuya Hanabishi ? Không lẽ là âm mưu của Huyền Vũ tướng ?

    - Bất luận là gì. Quân vô ý ngôn. Chúng ta lâm vào thế bị động rồi.

    - Phụ thân, không lẽ người cũng chấp thuận hôn sự này sao ?

    - Việc này không phải hoàn toàn không có lợi cho chúng ta. Takeshi, hãy nhìn xa hơn đi. Nếu Mizuumi về làm dâu Huyền Vũ phủ, chúng ta sẽ chẳng tốn chút công sức mà nghiễm nhiên có được một nội gián vô cùng khôn ngoan và tuyệt đối trung thành. Đại nghiệp của ta, tương lai của con chẳng phải vì thế mà sẽ dễ dàng hơn sao ?



    Takeshi hơi khựng lại trước câu nói của cha. Anh không phải kẻ hoang tưởng đến mức tham vọng bá chủ bằng hai bàn tay sạch. Theo cha chinh chiến sa trường từ nhỏ, dấn thân quan trường từ rất sớm, Takeshi cũng đã từng không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Nhưng nhất muội của anh – Mizuumi, con bé thông minh ranh mãnh hay bày trò chọc phá dồn anh vào thế tiến thoái lưỡng nan. Con bé có đôi mắt sâu như đọc được suy nghĩ của người đối diện. Con bé có gương mặt xinh đẹp như thiên nữ giáng trần. Anh không bao giờ muốn Mizuumi can thiệp vào bá nghiệp của phụ thân, lại càng không muốn sử dụng nhất muội như con cờ để hoàn thành mục đích.


    Thấu hiểu tình cảm của Takeshi, Hosokawa nhìn rõ những bối rối trăn trở trong lòng chàng trai trẻ. Nhưng đường đi còn rất dài, đây mới chỉ là một trong những bước trưởng thành mà con không có quyền lựa chọn, con trai.

    Có bóng người thấp thoáng sau cánh cửa. Hosokawa lên tiếng phá tan bầu không khí nặng nề.

    - Ai ?

    Từ sau cánh cửa, một cô gái ló đầu vào, dánh điệu rụt rè, gương mặt xinh đẹp đầy lo lắng.

    - Phụ thân, ca ca !

    Nét mặt Hosokawa từ từ giãn ra. Trên môi ông nở nụ cười dịu dàng. Sự xuất hiện của Fuyuumi nơi ngưỡng cửa chẳng khác nào như bình minh mùa hạ, đem đến bao niềm vui và ánh sáng cho thế giới đầy âm mưu toan tính này.

    - Fuyuumi à, con vào đi !

    Nhị tiểu thư xinh đẹp vẫn ngập ngừng nơi cánh cửa :

    - Phụ thân, tỷ tỷ...tỷ tỷ từ khi trở về từ Huyền Vũ phủ chỉ ngồi lặng lẽ ngoài hoa viên. Con...con không biết phải làm sao...

    Nụ cười trên môi Hosokawa nhanh chóng phai nhạt như khi nó xuất hiện.

    - Ta biết rồi. Con ra ngoài trước đi !

    Fuyumi cúi chào rồi lui ra. Đợi tiếng bước chân xa dần trên hành lang, Hosokawa mới khẽ khàng lên tiếng, ông nói với con trai mà như tự nhủ với chính mình.

    - Con bé đã về rồi. Mizuumi thông minh như vậy, ta đã mong nó có thể thuyết phục Tatsuya Hanabishi đơn phương huỷ bỏ hôn ước. Nhưng, xem ra...

    Ngừng một lát, Hosokawa khẽ thở dài.

    - Takeshi à, con mau ra với nó đi !


    Takeshi quay lưng bước đi, để lại đằng sau một người cha với biết bao tâm sự. Lần đầu tiên kể từ ngày phu nhân Hosokawa qua đời, lần đầu tiên từ hơn mười năm qua, giờ đây, Nhiếp chính gia quyền lực nghiêng trời lại đang cảm thấy vị mặn chát nơi cổ họng. Ông có sai khi nuôi tham vọng bá quyền?

    Ông có nhẫn tâm khi nhìn con gái vào nơi cận kề sống chết ? Liệu ông còn có thể dừng lại hay không ? Có lẽ, ông đã sai thật rồi...

    - Phu nhân, ta xin lỗi...


    Hoa viên Nhiếp chính phủ, nơi khoe sắc của hơn trăm loài kì hoa dị thảo từ khắp đất nước. Tiết trời cuối xuân ấm áp, mưa nhẹ và nhiều ánh sáng là thời điểm để trăm hoa nở rực rỡ. Nhưng, khi Mizuumi ngồi đó, tất cả loài hoa, tất cả vẻ đẹp đều trở nên lu mờ và thua kém, trước một nhan sắc được tạo hoá ưu ái.

    - Nhất muội !

    Tiếng gọi của Takeshi làm cô giật mình quay lại.

    - Ca ca !

    - Muội vừa từ Huyền Vũ phủ trở về ?

    Đoán biết ẩn ý của anh trai qua câu hỏi, Mizuumi cười nhạt :

    - Muội thua rồi.

    - Nhất muội ?

    - Ca ca, muội thua rồi. Hắn sẽ không huỷ hôn ước đâu. Muội không cách nào lay chuyển được hắn. Muội thua rồi.

    - Chúng ta còn bốn năm. Bốn năm đủ để xoay chuyển tình thế, đủ để khiến hắn ta đổi ý.

    - Nhưng mà...muội không cam tâm. Muội thật sự không cam tâm.

    - Nhất muội...

    - Muội không cam tâm chịu thua như thế. Muội thua vì đánh giá hắn quá thấp, muội thua vì nhìn nhầm người. Muội thật không cam tâm.


    Takeshi im lặng nhìn muội muội của mình. Một cô gái hiếu thắng. Một cô gái được nuông chiều từ nhỏ muốn gì được nấy. Một cô gái xinh đẹp thừa trí tuệ để ép người khác phải làm theo ý mình. Một cô gái tự phụ chưa từng thất bại, chưa từng nhìn nhầm người. Hôm nay, lần đầu tiên, cô ấy thua rồi.
    _________________

    Sponsored content


    Đồng dao của ngàn năm Empty Re: Đồng dao của ngàn năm

    Bài gửi by Sponsored content


      Hôm nay: 28/03/24, 10:25 pm