Tác giả : Tớ
Nguồn : Cảm xúc + Hứng
Hạn chế : Dưới 12 tuổi
Gió thổi ...
Lá rơi ...
Thu buồn ...
Gặp gỡ chỉ để xa cách ...
Nàng vẫn đợi ...
Tất cả những gì mà họ có chỉ là một mùa hè ngắn ngủi với những bông hoa đỏ tươi, rực rỡ của cây phượng vĩ. Mùa hè năm đó thật đẹp. Những tia nắng vàng rực rỡ trải khắp nơi. Cánh bướm dập dờn chao lượn trên bầu trời như chẳng nghĩ tới không gian, thời gian. Đôi tình nhân nắm tay nhau vui chơi trên cánh đồng hoa. Những bông hoa rực rỡ như chúc mừng cho họ. Họ đứng dưới tán cây phượng, thủ thỉ với nhau về những lời hẹn ước tình yêu. Họ mong sao cho ước nguyện tình yêu của mình được thành hiện thực. Họ chỉ mong ước không giàu, nhưng hạnh phúc. Họ sẵn sàng đánh đổi tất cả để điều ước của mình thành hiện thực.
Nhưng, như người ta vẫn thường nói, trái đất vẫn quay, và thời gian vẫn trôi. Khi những chiếc lá phượng vĩ rụng xuống, cũng là lúc họ phải xa nhau. Chàng trai phải đi xung quân, bắt buộc. Dù không thể biết trước những gì sẽ xảy ra, nhưng chàng trai vẫn cố an ủi cô gái :
- Đừng lo, em yêu, mười lăm năm sau, anh sẽ quay về bên em, dưới tán cây phượng vĩ này. Chúng mình sẽ sống cùng nhau mãi mãi.
Cô gái tin chàng trai. Từng ngày, cô nuôi hy vọng ấp ủ chờ ngày chàng trai quay trở về. Có những lúc vô vọng, cô nghĩ rằng tình yêu của mình sẽ chẳng bao giờ có được một kết thúc tốt đẹp, cô mong mùa đông đến, để được xây một lâu đài bằng tuyết, và giữa lâu đài đó, sẽ là một chiếc hồ chứa đầy nước mắt nóng bỏng của cô. Nhưng mỗi lần như vậy, vì yêu chàng trai, cô tự nhủ mình phải chờ, chàng trai sẽ về. Cô nhớ về những kỉ niệm hai người đã có, nhớ về câu hát mà chàng trai trao trước lúc xa nhau :
" Dù cho đá có mòn, dù cho tuyết có tan ...
Dù cho những chiếc lá có rơi khi mùa thu tới ...
Dù cho những thân cây xơ xác khi mùa đông về ...
Thì anh cũng vẫn yêu em ...
Khi mùa hè tới ... Mười lăm năm sau ...
Anh sẽ quay trở lại nơi này ... Ta sẽ bên nhau ...
Tình yêu ta trao nhau sẽ lại cháy lên như những bông phượng ... "
Chàng trai đi xa, điều đó chẳng phải là mãi mãi. Vì chàng trai vẫn ở trong trái tim cô gái, mãi mãi ...
Và, trái đất vẫn quay, thời gian vẫn trôi, những câu hát mà chàng trai trao cho cô gái đã thành những dòng chảy vô tận. Thời gian trôi nhanh thoăn thoắt, thoắt cái đã hơn mười bốn năm, gần đến ngày chàng trai trở về. Cô gái ngày nào đã lớn lên, trưởng thành. Dù đôi mắt đã nhuốm màu mệt mỏi, buồn phiền, nhưng cô vẫn rất xinh đẹp.
Rồi, đột ngột, cô nhận đc một tin sét đánh : Chàng trai đã hy sinh trên chiến trường. Cô đã khóc, khóc rất nhiều. Những giọt nước mắt cho tình yêu chung thủy chưa một lần ngọt ngào mà đã trôi đi theo những dòng máu đỏ rực của các chiến sĩ trên chiến trường. Thời gian vẫn cứ trôi, chẳng thương tiếc tình yêu của đôi tình nhân. Và gió đông, nó cứ cuốn lấy những giọt nước mắt của cô, reo đi khắp nơi niềm thương tiếc vô hạn ...
Mùa hè tới.
Cô gái đứng dưới tán cây phượng vĩ đỏ rực ấy trong một ngày mùa hè. Nắng chói chang trải dài trên mặt đất. Những con bướm cũng không còn về đây như trước, chúng cũng tiếc nuối cho đôi tình nhân trẻ. Gió đồng quê nhè nhẹ thổi. Mái tóc cô bay bay trong gió. Cô lại cất tiếng hát, lời ca mới ai oán làm sao !
" Dù cho đá có mòn, dù cho tuyết có tan ...
Dù cho những chiếc lá có rơi khi mùa thu tới ...
Dù cho những thân cây xơ xác khi mùa đông về ...
Thì anh cũng vẫn yêu em ...
Khi mùa hè tới ... Mười lăm năm sau ...
Anh sẽ quay trở lại nơi này ... Ta sẽ bên nhau ...
Tình yêu ta trao nhau sẽ lại cháy lên như những bông phượng ... "
Và giờ đây, trên cánh đồng hoa này, không chỉ có những cây phượng đỏ rực như tình yêu nồng cháy của họ, mà còn có những cây bằng lăng tím biểu thị cho sự chung thủy mà hai người đã dành trao nhau, mãi mãi. Và khúc hát đó vẫn mãi vang vọng, gieo lên trong lòng vạn vật sự tiếc nuối vô hạn ...
Nguồn : Cảm xúc + Hứng
Hạn chế : Dưới 12 tuổi
Phượng vĩ
by Kaz
by Kaz
" Chàng đừng đi ... Đừng bỏ em ở lại nơi này ... "
" Đừng lo ... Mười lăm năm sau ... Dưới tán cây phượng này ... Anh sẽ quay trở về bên em ... Chờ anh, em nhé ! "
" Đừng lo ... Mười lăm năm sau ... Dưới tán cây phượng này ... Anh sẽ quay trở về bên em ... Chờ anh, em nhé ! "
Gió thổi ...
Lá rơi ...
Thu buồn ...
Gặp gỡ chỉ để xa cách ...
Nàng vẫn đợi ...
Tất cả những gì mà họ có chỉ là một mùa hè ngắn ngủi với những bông hoa đỏ tươi, rực rỡ của cây phượng vĩ. Mùa hè năm đó thật đẹp. Những tia nắng vàng rực rỡ trải khắp nơi. Cánh bướm dập dờn chao lượn trên bầu trời như chẳng nghĩ tới không gian, thời gian. Đôi tình nhân nắm tay nhau vui chơi trên cánh đồng hoa. Những bông hoa rực rỡ như chúc mừng cho họ. Họ đứng dưới tán cây phượng, thủ thỉ với nhau về những lời hẹn ước tình yêu. Họ mong sao cho ước nguyện tình yêu của mình được thành hiện thực. Họ chỉ mong ước không giàu, nhưng hạnh phúc. Họ sẵn sàng đánh đổi tất cả để điều ước của mình thành hiện thực.
Nhưng, như người ta vẫn thường nói, trái đất vẫn quay, và thời gian vẫn trôi. Khi những chiếc lá phượng vĩ rụng xuống, cũng là lúc họ phải xa nhau. Chàng trai phải đi xung quân, bắt buộc. Dù không thể biết trước những gì sẽ xảy ra, nhưng chàng trai vẫn cố an ủi cô gái :
- Đừng lo, em yêu, mười lăm năm sau, anh sẽ quay về bên em, dưới tán cây phượng vĩ này. Chúng mình sẽ sống cùng nhau mãi mãi.
Cô gái tin chàng trai. Từng ngày, cô nuôi hy vọng ấp ủ chờ ngày chàng trai quay trở về. Có những lúc vô vọng, cô nghĩ rằng tình yêu của mình sẽ chẳng bao giờ có được một kết thúc tốt đẹp, cô mong mùa đông đến, để được xây một lâu đài bằng tuyết, và giữa lâu đài đó, sẽ là một chiếc hồ chứa đầy nước mắt nóng bỏng của cô. Nhưng mỗi lần như vậy, vì yêu chàng trai, cô tự nhủ mình phải chờ, chàng trai sẽ về. Cô nhớ về những kỉ niệm hai người đã có, nhớ về câu hát mà chàng trai trao trước lúc xa nhau :
" Dù cho đá có mòn, dù cho tuyết có tan ...
Dù cho những chiếc lá có rơi khi mùa thu tới ...
Dù cho những thân cây xơ xác khi mùa đông về ...
Thì anh cũng vẫn yêu em ...
Khi mùa hè tới ... Mười lăm năm sau ...
Anh sẽ quay trở lại nơi này ... Ta sẽ bên nhau ...
Tình yêu ta trao nhau sẽ lại cháy lên như những bông phượng ... "
Chàng trai đi xa, điều đó chẳng phải là mãi mãi. Vì chàng trai vẫn ở trong trái tim cô gái, mãi mãi ...
Và, trái đất vẫn quay, thời gian vẫn trôi, những câu hát mà chàng trai trao cho cô gái đã thành những dòng chảy vô tận. Thời gian trôi nhanh thoăn thoắt, thoắt cái đã hơn mười bốn năm, gần đến ngày chàng trai trở về. Cô gái ngày nào đã lớn lên, trưởng thành. Dù đôi mắt đã nhuốm màu mệt mỏi, buồn phiền, nhưng cô vẫn rất xinh đẹp.
Rồi, đột ngột, cô nhận đc một tin sét đánh : Chàng trai đã hy sinh trên chiến trường. Cô đã khóc, khóc rất nhiều. Những giọt nước mắt cho tình yêu chung thủy chưa một lần ngọt ngào mà đã trôi đi theo những dòng máu đỏ rực của các chiến sĩ trên chiến trường. Thời gian vẫn cứ trôi, chẳng thương tiếc tình yêu của đôi tình nhân. Và gió đông, nó cứ cuốn lấy những giọt nước mắt của cô, reo đi khắp nơi niềm thương tiếc vô hạn ...
Mùa hè tới.
Cô gái đứng dưới tán cây phượng vĩ đỏ rực ấy trong một ngày mùa hè. Nắng chói chang trải dài trên mặt đất. Những con bướm cũng không còn về đây như trước, chúng cũng tiếc nuối cho đôi tình nhân trẻ. Gió đồng quê nhè nhẹ thổi. Mái tóc cô bay bay trong gió. Cô lại cất tiếng hát, lời ca mới ai oán làm sao !
" Dù cho đá có mòn, dù cho tuyết có tan ...
Dù cho những chiếc lá có rơi khi mùa thu tới ...
Dù cho những thân cây xơ xác khi mùa đông về ...
Thì anh cũng vẫn yêu em ...
Khi mùa hè tới ... Mười lăm năm sau ...
Anh sẽ quay trở lại nơi này ... Ta sẽ bên nhau ...
Tình yêu ta trao nhau sẽ lại cháy lên như những bông phượng ... "
Và giờ đây, trên cánh đồng hoa này, không chỉ có những cây phượng đỏ rực như tình yêu nồng cháy của họ, mà còn có những cây bằng lăng tím biểu thị cho sự chung thủy mà hai người đã dành trao nhau, mãi mãi. Và khúc hát đó vẫn mãi vang vọng, gieo lên trong lòng vạn vật sự tiếc nuối vô hạn ...
Được sửa bởi Kazuha Hatsumono ngày 15/03/09, 07:33 pm; sửa lần 1.