...::: 4RUM INUYASHA FC :::...

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
...::: 4RUM INUYASHA FC :::...

2 posters

    [Fan Fiction]: Chuyện tình hoa anh đào

    Sakura
    Sakura
    Tăng Lữ Trừ Tà
    Tăng Lữ Trừ Tà


    Nữ
    Tổng số bài gửi : 41
    Age : 30
    Đến từ : The Promise Land
    Công việc : student
    Sở thích : đọc trưyện, onl trên 4rum, đọc sách, xem anime
    Trạng Thái : [Fan Fiction]: Chuyện tình hoa anh đào Loved
    Con thú mà tớ yêu thik nhất là : : [Fan Fiction]: Chuyện tình hoa anh đào Dog_copy3

    [Fan Fiction]: Chuyện tình hoa anh đào Empty [Fan Fiction]: Chuyện tình hoa anh đào

    Bài gửi by Sakura 24/12/08, 11:26 am

    Fiction: Chuyện tình của hoa anh đào
    Tác giả: sakura
    Thể loại: lạng mãng, tình cảm và buồn...(ai đang vui xin đừng đọc!)
    Độ tổi: 12+
    Cốt truyện: nói về chuyện tình như một giấc mộng của sakura
    Nhân vật: mượn của tác giả Masashi.

    --------------------------------
    Có một loài hoa màu hồng phớt, loài hoa gọi mùa xuân về xua tan đêm tối, đem hạnh phúc và ấm áp đến cho những ai đang cô đơn và mất niềm tin vào cuộc sống. Một loài hoa luôn căng tràn sức sống, luôn nở rộ và không bao giờ tàn…..
    Và cũng có một chuyện tình thần tiên gắn với loài hoa kỳ lạ ấy….
    Chuyện tình hoa anh đào…..

    Xuân ơi, sao người ko mau đến?
    Đem sắc hương của đất trời về,
    Và đem cả người con gái ấy đến tôi,
    Biết chăng em, hoa anh đào………..


    --------------------------------
    Chapter I: Vui hay buồn???....

    Mặt nước hồ tĩnh lặng và lạnh lùng, một buổi sáng mùa đông cô đơn, những giọt nước tí xíu dường như lười biếng chẳng chịu lăn tăn gợn một chút sóng, cả cơn gió cũng không buồn thổi qua nữa.
    Mọi thứ thật yên bình như chưa từng được như thế, bóng hình một cô gái in sâu dưới mặt nước, một đôi mắt màu ngọc lục bảo thoáng buồn, mái tóc hồng ôm suông theo khuôn mặt của cô. Làn da trắng như hoa tuyết đang rơi một cách lạnh lùng.

    “ Đã lâu lắm rồi nhỉ, Sas? Cậu đi đã được gần hai năm rồi, chắc bây giờ cậu đã trở nên rất mạnh, đã học được nhiều thuật của orochimaru và có lẽ câu đã quên hết mọi đều về tớ rồi phải ko?.....”

    Dòng suy nghĩ của sak miên man trôi theo dòng nước, kể từ ngày chia cách, sak hầu như ko gặp lại sas, những gì còn lại chỉ là kỷ niệm, từng đêm nhìn tấm ảnh đội 7 từng chụp, lòng sak cứ quặn đau, đôi khi nước mắt chực tuôn trào một cách lặng lẽ. Đôi khi sak thầm nghĩ tại sao số phận lại trớ trêu như thế, phải chỉ cả 3 ngừơi sak, sas và nar ko làm ninja thì giờ đây chẳng ai mang trong lòng nhiều nỗi muộn phiền như thế……

    “ Sao lại đứng ngẩn người ra thế sak?”

    Một giọng nói quen thuộc vang lên làm sak giật mình. Ko cần quay mặt lại sak vẫn biết được là ai, vì trong khoảng thời gian đau buồn vì mất sas, thì giọng nói ấy luôn bên sak, xoa dịu trái tim và động viên cô đứng dậy bước tiếp.

    “ Chào buổi sáng Nar, cậu trễ hẹn 5’ với tớ đấy, tớ ngẩn người vì đang nghĩ phải “xử” cậu thế nào đây?”

    Nge câu nói của sak, Nar hết hồn nhìn lại đồng hồ, quả thật Nar đã trễ. Biết lỗi của mình, Nar rối rít xin lỗi mặc dù cậu biết tôi của mình ko lớn lắm.

    “ Xin lỗi sak chan, vì tớ….ngủ quên nên tới muộn, nhưng cũng ko muộn lắm mà, mới có 5’ à, cậu tha cho tớ đi nhé. Lần sau tớ ko dám thế nữa đâu!”

    Nhìn khuôn mặt hối lỗi của Nar, Sak ko tài nào nhịn được cười, trông cậu thật trẻ con, vả lại sak cũng đâu có giận nar đâu, chỉ hù cậu cho vui thôi, ai ngờ được Nar lại sợ đến thế.
    Sak cười và nói:

    “ Uh, tha cho cậu lần này đó, còn lần sau nữa thì cậu biết tay tớ.Hihi. Thôi, trể giờ hẹn với mọi người rồi đấy, đi nào Nar!”

    Nhìn nụ cười tươi rói của sak, nar biết cậu đã được cô nàng tha, nhưng ko biết nhỡ lần sau trễ nữa thì sak xử mình thế nào, Nar tự nhủ: “Lần sau phải dậy thật sớm thôi, kẻo ko….mình khó mà toàn mạng.”

    “Đi mau lên nào Nar, còn nghĩ ngợi gì nữa đấy hả?” – Sak giục.

    “ Được rồi, tớ đến ngay, làm gì mà cậu sợ trễ dữ vậy sak?”

    Sak ko đáp chỉ cừơi thật tươi và bỗng dưng giữa trời mùa đông giá lạnh, giữa sự ngủ yên của vạn vật, cơn gío thổi qua, thật nhẹ chỉ đủ để hai con người cảm thấy lạnh mà đi gần nhau hơn…..

    Trên đường đi đến chỗ Hokage đệ ngũ, sak cố gắng nói chuyện thật bình thường với Nar, cô ko muốn để lộ ra suy nghĩ của mình khi sáng nay chợt nhớ sas da diết và cô cũng ko muốn cậu ấy lo cho mình thêm nữa, bao lâu nay sak phiền Nar như thế có lẽ là quá đủ rồi.
    Hôm nay bỗng dưng mới sáng tinh mơ đã có những chú chim được hokage phái đến báo tin cho Nar, Sak, Hin, Neji, Hin,…..những ninja vừa được lên chunin. Mọi người đều nôn nao, đến thật sớm để xem sẽ được giao nhiệm vụ gì và khi làm một chunin cảm giác sẽ thế nào.
    Trái ngược với sự lặng lẽ của cảnh vật, trên những con đường dẫn đến nơi ở của hokage vang lên những tiếng nói cười vui vẻ của mọi người, tất cả gặp nhau trước cửa phòng của cô Tsunade.
    Nar xung phong đi đầu và giành quyền mở cửa phòng trước tất cả mọi người và cậu làm ra vẻ mình là người chỉ huy lắm, nhìn cậu như thế mọi người chẳng nỡ giành với Nar nên đành nhường cho cậu.
    Nar lấy hết niềm vinh hạnh và sung sướng bước tới trước mở cửa, trong lòng hy vọng sẽ nhận được một nhiệm vụ thật tuyệt.
    Cô Tsunade đón mọi người với nụ cười thật tươi, và với một giọng trịnh trọng, cô tuyên bố:
    “ Các em đều đã xuất sắc vượt qua kỳ thi chunin, đem lại sự vinh quang cho láng là. Chính vì thế cô có một phần thưởng dành cho các em.”

    Mọi người nghe thấy thế đều trố mắt kinh ngạc nói ko nên lời. Sak thầm nghĩ: “Đậu chunin mà cũng được thưởng nữa sao? Sao trong sách điều lệ ninja ko cỏ nhỉ? Hay mình nhớ nhầm chăng?”

    Nhìn vẻ mặt buồn cười của những đứa trẻ, cô phì cười và nói:

    “Các em ko ngờ sao? Đương nhiên rồi vì xưa nay ko có hokage nào nhân từ như cô mà thưởng cho các em đâu. Phần thưởng này sẽ làm các em thích mê cho xem.”

    Tất cả nghe thế liền nháo nhào lên hỏi Tsunade xem đó là gì mà ghê đến thế, hokage hoảng hồn liền nói:

    “ Các em bình tĩnh nào, cô nói thì nói thế nhưng phải nghe là gì cái đã, khoan mừng vội đi. Như mọi người rõ, năm nay mùa đông dài hơn mọi năm chính vì thế cô đã nghĩ ra phần thưởng cho các em, đó chính là………một kỳ nghỉ noel. Tức là các em sẽ được nghỉ 3 ngày ko thi hành nhiệm vụ vào đúng dịp noel, cô hy vọng các em sẽ có một kỳ nghỉ vui vẻ!”

    Nar nghe thấy thế hét toàng lên:

    “Cô tuyệt quá cô Tsunade ơi!” Rồi chạy nhào tới ôm lấy hokage.

    Về phần Neji và Shikamaru, cả hai chưng hửng vì cứ nghĩ cô sẽ giao một nhiệm vụ đặc biệt cho mình ngờ đâu lại là….một kỳ nghỉ. Nhưng cũng ko sao, đã lâu rồi mọi người ko đựơc nghỉ ngơi, tòan cấm đầu vào luyện các thuật và làm nhiệm vụ, quên mất cả việc dừng lại mà có các dịp vui chơi. Hình như họ đã vô tình lướt qua cuộc sống quá vội vàng, quên đi những khoảng lặng bình yên mà mỗi người cần có để ngồi suy ngẫm về mình, về những việc đã qua…..
    Mọi người chào cô Tsunade và bước ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi tầm nhìn của cô, Ten Ten đã chạy lại, níu tay Neji và nói:

    “ Noel này tụi mình đi dạo phố với nhau nha Neji kun?”

    Neji cười và đáp lại nhẹ nhàng:

    “Uh, mình cũng đang định mời cậu đi chung đấy, chúng ta vừa về vừa bàn đi Ten Ten chan!”

    Nói rồi, cả hai nắm tay nhau rẽ sang một hướng khác, nở nụ cười chào từ biệt các bạn.
    Thế rồi lần lượt mọi người, ai cũng có đôi có cặp cùng nhau bước trên những con đường quen thuộc mà họ hay dạo cùng nhau.
    Cuối cùng còn lại Hin, Nar và Sak. Nhìn vẻ mặt thẹn thùng ko dám mở lời với Nar của Hin, sak thấy thật tôi cho cô bạn nhút nhát, bèn lên tiếng:

    “ Noel này sao Nar ko mời Hin đi cùng nhỉ? Hai người hợp nhau lắm mà! Mở lời đi chứ Nar!”

    Nghe câu nói của sak, mặt Hin ửng đỏ lên nhìn cô như một công chúa với làn da trắng và đôi má hồng, Hin vội nhìn xuống đất, tránh ánh mắt của Nar.
    Nar ấp úng:

    “Hin, noel này…..bạn đi chơi với…mình nhé!”
    Hin vội quay sang hướng khác tránh ánh mắt của Nar, và tránh trả lời dù chỉ một tiếng ừ cũng ko, có lẽ Hin đang ngại và thẹn thùng, dù sao thì cô bé vẫn luôn nhút nhát mà!
    Sak nhìn thấy thế mỉm cười một cách tinh ý và có phần lém lỉnh. Cô bước tới trước, đẩy nhẹ Nar về phía Hin trong khi cậu đang lúng túng ko biết làm thế nào. Và sak nháy mắt, ra hiệu với đôi mắt đầy ẩn ý với Nar. Và nói khẽ vào tai cậu:

    “ Mạnh dạn lên nào Nar! Cố lên, cậu làm được mà, hihi…”

    Rồi cô nàng nhẹ nhàng lướt nhanh qua hai người bạn, để lại một nụ cười thoáng nhẹ vào gió và mái tóc hồng bồng bềnh.
    Hin và Nar thấy bóng sak xa dần và một giọng nói trong trẻo âm vang lại:

    “ Chúc hai cậu Giáng Sinh vui vẻ!”

    Và thế là trong buổi sớm mai, mỗi con người, mỗi cuộc đời đã tìm cho mình một nửa còn lại, đã tìm thấy thứ được gọi là hạnh phúc! Họ vui vẻ, họ có đôi và họ sánh bước bên nhau ngoài phố…nhưng cuộc đời vốn ko phải công bằng cho tất cả mọi người, phía sau niềm vui đó của bao người, có một loài hoa luôn cô đơn, loài hoa đem lại hạnh phúc cho người khác nhưng mãi luôn kiếm tìm hạnh phúc của chính mình…một thứ gì đó mờ ảo và ở rất xa…..hoa anh đào – Sakura, cô gái mạnh mẽ, giấu nỗi đau sau niềm vui, giấu nước mắt sau nụ cười và biết đâu….giáng sinh năm nay, cô giấu tình cảm của mình vào trong tuyết, trắng xóa và lạnh lùng???......

    End chap 1.

    Mời các bạn đón xem chap hai để tìm câu trả lời cho Sakura!


    Được sửa bởi Sakura ngày 09/04/09, 03:49 pm; sửa lần 1.
    kinhhongtientu
    kinhhongtientu
    Trial Mod
    Trial Mod


    Nữ
    Tổng số bài gửi : 331
    Age : 30
    Đến từ : Thủy Tinh Cung
    Công việc : Quản Lí Box Điện Ảnh | Âm Nhạc | Ngữ Văn - Lịch Sử - Địa Lí
    Sở thích : Xem Phim , Onl , Đọc Truyện...
    Trạng Thái : [Fan Fiction]: Chuyện tình hoa anh đào Exhausted
    Con thú mà tớ yêu thik nhất là : : [Fan Fiction]: Chuyện tình hoa anh đào 13_35070

    [Fan Fiction]: Chuyện tình hoa anh đào Empty Re: [Fan Fiction]: Chuyện tình hoa anh đào

    Bài gửi by kinhhongtientu 21/01/09, 09:37 pm

    Bạn ơi màu chói quá!!! đọc hem được!!!!>_<
    Sakura
    Sakura
    Tăng Lữ Trừ Tà
    Tăng Lữ Trừ Tà


    Nữ
    Tổng số bài gửi : 41
    Age : 30
    Đến từ : The Promise Land
    Công việc : student
    Sở thích : đọc trưyện, onl trên 4rum, đọc sách, xem anime
    Trạng Thái : [Fan Fiction]: Chuyện tình hoa anh đào Loved
    Con thú mà tớ yêu thik nhất là : : [Fan Fiction]: Chuyện tình hoa anh đào Dog_copy3

    [Fan Fiction]: Chuyện tình hoa anh đào Empty Re: [Fan Fiction]: Chuyện tình hoa anh đào

    Bài gửi by Sakura 12/04/09, 11:50 am

    Chapter II: Lang thang

    “ Đi đâu bây giờ nhỉ? Ra phố hay vào thư viện?....”



    Suy nghĩ của sak mông lung theo từng bước chân, lần đầu tiên cô ko xác định được mình phải đi đâu và làm gì. Đã 2 năm rồi sak thôi ko nghĩ đến việc đi chơi hay thư giãn, cô chỉ quan tâm đến làm nhiệm vụ, thi chunin và luyện thuật của Tsunade sama.

    Có lẽ từ ngày để người mình yêu thương vụt mất khỏi tầm tay, sak đã thay đổi nhưng ít ai nhận ra điều này. Họ chỉ thấy cô mạnh mẽ hơn, vui vẻ hơn và cố sống hơn. Nhưng họ đâu biết rằng từ ngày chia cách đó trái tim sak đã chết đi một nửa…..2 năm rồi, sống một cách giả dối, dối mọi người xung quanh rằng “ Mình ko sao, mình vẫn sẽ hạnh phúc…” và cũng lừa dối chính bản thân cô, chính trái tim cô về tình cảm của mình dành cho sas vẫn ko hề thay đổi!

    Sak đã bước đi một cách thẫn thờ và vô hồn như thế từ khi chia tay Hin và Nar. Cô băng qua biết bao con phố, lướt qua biết bao gian hàng nhộn nhịp đông vui đang rộn ràng đón Giáng Sinh, những nụ cười của mọi người hiện lên rạng rỡ. Sak nhìn thấy thế vừa vui thầm cho họ và vừa….an ủi, xoa dịu nỗi đau trong lòng mình.

    Không biết là do thói quen hay do trái tim sak muốn thế, cô đã chọn một nơi để dừng lại, một nơi chất chứa nhiều kỷ niệm ngày thành lập đội 7 của cô và sas: “ Chiếc ghế đá”.

    Dưới những bông tuyết rơi lạnh lùng phủ đầy trên mặt đường và trên vạn vật, đôi tay tái đi vì lạnh của sak chạm nhẹ vào chiếc ghế.

    Bỗng chốc bao nhiêu kỷ niệm ùa về cùng cơn gió mạnh thổi qua, tóc sak tung bay trong làn tuyết, những chiếc lá khô rơi xào xạc xuống đường. Hình ảnh sas chợt hiện về lấp đầy trái tim đang thổn thức nỗi đau của sak….từng lời nói, từng nụ cười, từng ánh mắt, tất cả hiện rõ lên một cách mồn một như quá khứ đang tái hiện lại trước mắt cô.

    Sak như chìm vào trong cảnh vật của quá khứ, như lạc vào một dòng thời gian, không gian khác. Cô chỉ còn nhìn thấy sas trong ánh mắt long lanh đầy nước mắt, mọi thứ cứ dần dần mờ đi…hư ảo….sas cứ xa sak dần…bất giác nước mắt trào ra, sak chạy theo với tay gọi sas:



    “ Đợi tớ với sas, cậu đừng đi! Dừng lại đi sas, đợi tớ cùng đi mà…..!”



    Sak gào lên trong tuyệt vọng, cô chạy thật nhanh tới chỗ sas, nắm chặt lấy tay cậu:



    “ Tớ…...tớ đã tìm được cậu rồi, cậu đừng đi đâu….nữa nhé, sas!”



    Sak nói trong tiếng khóc thổn thức nhưng pha lẫn một thứ gì đó phảng phất niềm vui, nhưng số phận thật trớ trêu, niềm vui nho nhỏ ấy chớm nở và cũng sớm tàn theo sự thật phũ phàng.

    Một giọng nói vang lên như đánh thức sak từ trong cõi mộng trở về với hiện tại.



    “ Em ko sao chứ, sak?”



    Sak giật mình vì đó ko phải là giọng nói của sas, cô ngẩng đầu lên, một hình bóng quen thuộc với mái tóc dài mang màu vàng của nắng.



    “ Cô Tsunade….sao cô lại ở đây?....”



    Sak vừa hỏi nhỏ vừa lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên mắt mình. Mặc dù biết hỏi cô câu đấy là thừa nhưng sak vẫn hỏi, vì cô muốn tránh ánh mắt dò xét của Tsunade.

    Cô Tsunade hiểu rõ điều gì đang diễn ra trong lòng sak, nhưng thay vì hỏi dò xét, cô lại ân cần như một người bạn:



    “ Đã 2 năm rồi phải ko sak? Em vẫn như thế! Cho dù có cố mạnh lên, có cố cười đi chăng nữa, trái tim em vẫn nguyên vẹn như 2 năm về trước…tình cảm ấy vẫn ko thể thay đổi phải ko, sak?”



    Sak quay đi và ko đáp, hay nói đúng hơn là sak ko biết phải trả lời như thế nào với cô Tsunade. Sak từng hứa sẽ mạnh lên, sẽ ko yếu đuối như trước nữa nhưng thực chất cô đã ko làm trọn vẹn được lời hứa đó.

    Nhìn thấy thái độ im lặng của sak, Tsunade cũng ko cố ý hỏi dồn nữa, cô nói nhỏ giọng:



    “ Em rất giống cô của nhiều năm về trước, khi tên Oro vừa rời khỏi đội. Cô nghĩ đã đến lúc nói cho em biết vì sao cô lại nhận em làm đệ tử rồi…”



    Sak nghe thấy thế bèn quay phắt lại nhìn cô Tsunade với ánh mắt ngạc nhiên. Cô Tsunade đọc được trong ánh mắt đó câu hỏi mà cô sẽ ko thể nào ko trả lời.

    Bước những bước nhẹ, Tsunade nhẹ nhàng phủi đi những bông tuyết phủ dày trên mặt ghế, cô nói:



    “Ngồi xuống đi, rồi cô sẽ nói cho con biết những gì con đang thắc mắc và cả những gút mắc trong lòng con.”



    Sak ngồi xuống cạnh bên cô Tsunade, không nói gì cả chỉ chăm chú nhìn cô.

    Tsunade lên tiếng:



    “Trước khi nhận con làm đệ tử, ta đã có gặp Kakashi. Hắn có nhắc đến con như một thiên tài về ảo thuật và tiến cử con theo ta. Lúc đầu, ta nghĩ con có lẽ cũng bình thường như bao ninja khác thôi, lý do ta chọn con đơn giản vì…..ta nhận thấy con là chiếc cầu nối mỏng manh và duy nhất để cứu lấy tình bạn giữa Nar và Sas.”



    “ Tại sao cô lại nghĩ như thế? Con thấy mình chẳng làm gì giúp cho hai cậu ấy được, họ vẫn là kẻ thù của nhau thôi…..” – Sak nói với ánh mắt buồn vời vợi, còn di di chân mình trên tuyết, vẽ thành những hình kỳ lạ.

    “ Sak à, số phận là một giấc mơ mông lung về tương lại, ta cảm thấy con sẽ giúp được họ nhưng con lại nghĩ là ko, đơn giản bởi vì con ko nhận ra mà thôi…………..Ta thử đưa ra cho con một ví dụ nho nhỏ nhé! Theo con thì vì ai mà Nar đã từng liều mình ngăn Sas đến với Oro?” – Giọng cô Tsu trầm và ấm lang vào trong đêm tối.



    Vừa nghe cô Tsu hỏi thế, Sak bất giác quay lại nhìn vào mắt cô, và Sak đã nhận ra rằng câu trả lời ở chính mình. Giúp được Sas và Nar hay ko là do quyết định của Sak, và chính vì quyết định đó mà cô đã nỗ lực ko ngừng suốt 2 năm nay. Bỗng chốc Sak cảm thấy lòng mình nhẹ đi một gánh nặng, một nỗi lo trong lòng khi luôn tự hỏi “Mình giúp gì được cho 2 người họ?”



    Nhìn thấy cô học trò đáng yêu của mình chau mày vì dòng suy nghĩ sau câu hỏi đánh vào tâm lý Sak, cô Tsu lên tiếng:



    “ Thôi, chúng ta dừng cuộc trò chuyện ở đây, một câu hỏi đủ cho muôn vạn lời đáp phải ko em?” – Cô Tsu vừa nói vừa cưới với dáng vẻ quen thuộc. Nói xong cô vội đứng dậy, phủi những bông tuyết vấn vương trên quần áo của mình, cô vươn tay ra, nhẹ nhàng đón lấy một bông tuyết và để chúng lên mái tóc hồng của Sak.



    Một cảm giác lành lạnh trên tóc làm Sak giật mình nhìn cô Tsu. Lần đầu tiên Sak cảm thấy mình ko thể nói ra câu trả lời của mình, dường như cô Tsu đã nhìn thấu trái tim của cô bé.



    “Về ngủ đi em, khuya lắm rồi đấy. Có những sự thật ko cần thiết phải nói ra…………….”



    Vừa dứt lời cô Tsu quay phắt đi, chiếc áo khoác ngoài của cô tung bay trong cơn gió lạnh làm Sak ngẩn người. Cô bé chợt nhận ra, hơn cả một Hokage và người thầy, cô Tsu còn như một người bạn, một người mẹ luôn bên cạnh và đỡ đần Sak.



    Bầu ko khí lạnh và yên tĩnh giữa Sak và cô Tsu bị phá vỡ vì tiếng gọi lớn của một Jounin trong làng.



    “Tsu sama, vừa có người đột nhập vào làng ta, các ninja canh gác ko cản được họ. Hiện giờ ko rõ tung tích những kẻ đột nhập là ai. Xin chờ đệ ngũ hạ lệnh!”



    Hơi thở dốc của vị Jounin đủ để cô Tsu và cả Sak hiểu kẻ đột nhập lần này ko tầm thường chút nào. Đệ ngũ lập tức hạ lệnh:



    “Phong tỏa tất cả lối ra vào làng, tăng cường canh gác những nơi trọng điểm, cắt cử 2 tiểu đội Anbu điều tra chuyện này ngay lập tức cho ta!”



    Đệ ngũ vừa dứt lệnh vị Jounin kia lập tức biến mất. Sak khẽ lên tiếng:



    “Cô Tsu, con sẽ giúp cô điều tra chuyện này!”



    Đệ ngũ quay mặt lại nhìn vào mắt Sak:



    “ Ta là đệ ngũ của làng lá, một lời nói ra ko thể rút lại. Ta đã nói cho con nghỉ mùa Giáng Sinh này thì con sẽ ko tham gia bất cứ nhiệm vụ nào. Con đừng lo, ta sẽ ko để kẻ nào làm hại đến ước mơ của những người ta yêu thương!Giáng sinh vui vẻ nhe con!”



    Nhìn ánh mắt của cô Tsu, Sak lặng đi nhìn bóng cô xa dần trong đêm tối và khuất sau những bông tuyết rơi một cách lạnh lùng

    Càng về đêm tuyết rơi càng dày,thật đẹp, lung linh trong màu tối dưới ánh trăng nhìn mọi thứ hiện lên cứ như pha lê, mờ ảo nửa hư nửa thật…………

    Sak đứng lặng hồi lâu trước cảnh vật như trong giấc mộng, mọi thứ có vẻ cứ mờ dần và xa xăm đến vô thường. Chiếc ghế đá năm xưa giờ đây bị tuyết phủ đầy, Sak nhìn thấy bỗng tự hỏi “Có phải quá khứ đau lòng đang lấp đầy lên trái tim cô?”

    Bỗng dưng Sak thấy chạnh lòng, nỗi đau lại dâng lên……….nghẹn ngào, Sak đưa tay quẹt những giọt nước mắt cứ vô tư lăn trên đôi má ửng hồng do trời lạnh của Sak. Nước mắt như những hạt pha lê hòa vào tuyết tan ra, cảnh vật hệt như ngày chia cách giữa Sak và Sas.

    Những cơn gió buốt lạnh thổi càng mạnh hơn, quất vào người Sak một cách vô tình. Chạm nhẹ vào chiếc ghế đá trước khi bước đi để kết thúc giấc mộng hôm nay, Sak khẽ nói:



    “ Tớ vẫn mong một ngày nào đó sẽ được gặp lại cậu, ngay tại nơi này Sas………”



    Nói đoạn Sak quay người đi thật nhanh, rời khỏi nơi chốn kỷ niệm xưa để nước mắt đừng chực trào ra thêm nữa, trái tim của cô bé đã bị những vết thương hằn sâu, cứ âm ỉ và trỗi dậy khi Sak cô đơn.

    Sak chạy băng băng dưới cơn mưa tuyết, nhanh chóng bỏ lại sau lưng cảnh vật nửa mộng mị……..và Sak ko hề hay biết rằng đã bỏ quên lại một bóng người đang ngầm dõi theo cô rất lâu dưới đêm tối lạnh lùng………….

    Người ấy nhẹ nhàng bước ra, chạm khẽ vào chiếc ghế đá nơi Sak vừa ngồi, hơi ấm vẫn còn lưu lại vào lòng bàn tay của con người xa lạ ấy, ấm áp và dư âm của nỗi đau………………



    “Cậu vẫn như xưa, ko hề thay đổi Sak!” – Nụ cười nửa miệng một cách tinh anh chợt hiện lên trong đêm tối. Chợt con gió thổi mạnh ra, những cánh hoa anh đào trong tuyết bị thổi tung lên, rơi lác đác và một cánh hoa anh đào hồng phớt chạm khẽ vào vai người xa lạ…………….



    Trong đêm tuyết, ko bóng người…………….cô đơn và lạnh giá………………..kẻ xa lạ ấy là ai??? Sao lại dõi theo cánh hoa anh đào mang nỗi đau??? Mời các bạn xem tiếp chap III sẽ rõ!



    End chap II


    Sponsored content


    [Fan Fiction]: Chuyện tình hoa anh đào Empty Re: [Fan Fiction]: Chuyện tình hoa anh đào

    Bài gửi by Sponsored content


      Hôm nay: 19/04/24, 04:10 pm