...::: 4RUM INUYASHA FC :::...

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
...::: 4RUM INUYASHA FC :::...

    Hoa Cát Cánh

    anhthy_2000
    anhthy_2000
    Tăng Lữ Trừ Tà
    Tăng Lữ Trừ Tà


    Nam
    Tổng số bài gửi : 36
    Age : 27
    Đến từ : Dong Nai
    Công việc : Hoc sinh
    Sở thích : doc truyen inuyasha
    Trạng Thái : Hoa Cát Cánh Okay
    Con thú mà tớ yêu thik nhất là : : Hoa Cát Cánh Panda

    New Hoa Cát Cánh

    Bài gửi by anhthy_2000 13/01/13, 12:19 pm

    Trên thiên đường: trong một căn phòng rộng lớn.
    “Phong ấn của một vị tổ sư đã bị vỡ. Tên yêu quái bò cạp đã thoát ra và đang tiến đến một ngôi làng ở hướng đông.”
    “Kikyou, đây sẽ là nhiệm vụ tiếp theo của cô.”

    ***********
    “YÊU QUÁI! CHẠY MAU!”
    Lão pháp sư vừa chạy vừa la hét. Tay ông ta hươ hươ kêu mọi người chạy đi, bởi sau lưng ông ta là một con yêu quái bò cạp to lớn khát máu đang lao tới.
    Yêu quái bò cạp có cái đuôi dài ngoằng, nhọn hoắt. Lão pháp sư nói được mấy câu thì đã bị cái đuôi dó đâm xuyên qua cơ thể. Cái đuôi đó hất tung ông ta lên, ông ta bay lên không trung rồi cuối cùng rơi vào miệng con yêu quái, bị nuốt gọn lỏn. Nhìn thấy cảnh tượng đó ai cũng hoảng sợ, bỏ chạy nhốn nháo. Raito cũng thấy sợ. Suy cho cùng cậu cũng chỉ là một cậu nhóc non nớt mới 13 tuổi. Nhưng cậu không cho phép nổi sợ đó khống chế mình. Bởi vì cậu còn phải bảo vệ cho Yuri - đứa em gái bé bỏng của cậu nữa.
    “YURI?!” Raito lao vào nhà kiếm Yuri. Nhưng cậu chẳng thấy Yuri đâu. “Phải rồi! Yuri nói là qua nhà bạn chơi!” Raito phóng ra ngoài, chạy đến những nơi mà cậu nghĩ Yuri sẽ tới và miệng không ngừng gọi “YURI!”. Một cách vô thức, nỗi sợ hãi trong cậu lớn dần lên, nỗi sợ bị mất người thân, nỗi sợ bị cô đơn.
    Lọt lõng giữa những tiếng thét “aaa” thất thanh vang lên, tiếng người dân nhốn nháo bỏ chạy, tiếng “ầm ầm” đổ sập của những ngôi nhà là tiếng khóc của một bé gái đang một mình đứng run rẩy, sợ hãi.
    “Anh ở đâu vậy, anh Raito ơi? Hu hu”
    “Hà Hà! Một con nhóc con! Thịt của mi chắc là ngon lắm!” nói rồi yêu quái bò cạp điều khiển một cái đuôi phóng tới muốn ghim một lỗ vào người cô bé.
    “Anh Rai..to… ơ..i…”
    “YUURIIIII!!”
    “A! Anh Raito!”
    Thật may mắn, trước khi cái đuôi kịp chạm đến Yuri thì Raito đã kịp chạy tới ôm cô bé tránh sang một bên. Rồi sau đó cậu cõng Yuri phóng đi bằng tất cả năng lượng của mình “Yuri đừng sợ! Anh nhất định sẽ bảo vệ Yuri”

    “Anh nhất định sẽ bảo vệ em, bằng bất cứ giá nào.”

    “Thằng quỷ! Mày dám cướp bữa ăn của tao à?
    Tao cho chết nè” - đuôi của yêu quái lao đi vun vút.
    “Anh..Rai..to! Sau lưng… anh…”
    “Sao?” Raito vội nhìn về phía sau, cố tránh cái đuôi của bò cạp đang lao về phía mình nhưng đã quá trễ. Cái đuôi đã ở rất gần 2 anh em
    “Chết tiệt!!!!”
    RẦM
    Cái đuôi ấy bổ xuống đất một cú như trời giáng để lại trên mặt đất một lỗ thủng to tướng. Do sức ép của cú bổ trời giáng ấy, cả Raito và Yuri đều bị té nhào xuống đất. Raito cố gượng dậy, máu từ vết thương ở xương sườn của cậu bắt đầu nhỏ giọt xuống mặt đất. Lúc nãy cậu đã nhanh chân tránh được đòn chí mạng của tên yêu quái nhưng dù cố gắng cậu vẫn không tránh khỏi bị thương. Giờ đây vết thương quá nặng, cậu không còn đủ sức để cùng Yuri bỏ trốn nữa.
    “Hộc…hộc…” Raito cố gắng đứng vững. Cậu nhìn quanh kiếm Yuri. Yuri bị văng khỏi cậu nhưng cũng không xa lắm và xem ra Yuri không sao. Có điều cậu đọc được trong mắt Yuri nỗi sợ hãi đang tràn ngập.
    “Khỉ thật!! Việc duy nhất mình có thể là chạy thật nhanh, vậy mà cũng làm không xong…
    …Hự… máu cứ chảy hoài thế này thì sao mình có thể cõng Yuri chạy được đây.”

    Raito vội vớ lấy một cây cuốc gần đấy, nhìn thẳng vào con yêu quái -
    “Không bỏ chạy nữa, mình sẽ chiến đấu với hắn!”

    “Ha ha, mày định làm gì với cái thứ vô dụng đó hả?”

    “Mình sẽ đánh lạc hướng hắn và Yuri sẽ có cơ hội trốn thoát.”

    “ĐỒ QUÁI VẬT! MÀY DÁM ĐỤNG VÀO EM GÁI TAO. TAO SẼ TIÊU DIỆT MÀY!!”
    “Mày nói.. cái gì? Quái.. vật ư?” – Mắt tên yêu quái long lên sòng sọc -
    “Mày muốn bảo vệ em gái mày hả?
    VẬY THÌ TAO SẼ GIẾT EM MÀY ĐẦU TIÊN!!”

    “Cái gì?”

    Một lần nữa cái đuôi lại phóng đến chỗ Yuri. Chỉ có đều khác với lần trước, kì này chiếc đuôi lao đi cùng với tất cả thịnh nộ và sức mạnh của tên yêu quái.
    “Chết tiệt!
    YURI, CHẠY MAU ĐI!”
    Yuri cố chạy đi nhưng tốc độ chạy của cô bé chẳng là gì so với tốc độ cái đuôi của yêu quái.
    Raito cố chạy về phía Yuri nhưng tốc độ của cậu cũng chẳng là gì so với tốc độ của yêu quái.
    “CHẾT TIỆTTTTTTTTT”

    !!!!!

    Bỗng có một luồng sáng bay vụt qua đầu 2 anh em. Trong khi tên yêu quái gào lên đau đớn vì bị mất nửa cái đuôi thì 2 anh em dường như đứng hình vì sửng sốt.

    Rồi đột nhiên Raito và Yuri nghe tiếng chân ngựa. Cả 2 anh em cùng nhìn về hướng phát ra tiếng chân ngựa thì một chị pháp sư cưỡi ngựa nào đấy đã xuất hiện bên cạnh 2 anh em từ lúc nào.

    Chị pháp sư ấy rút tên ra, giương cung. Mũi tên bay đi trong luồng ánh sáng thuần khiết to lớn. Thế là tên yêu quái biến mất.

    “Vậy là tên yêu quái đã bị tiêu diệt.”
    Raito buông cây cuốc, ngã khuỵu xuống đất. Đôi mắt lim dim dần dần khép lại.
    Cậu thấy Yuri đang oà khóc gọi tên cậu. Nhưng tiếng khóc của Yuri đang ngày một nhỏ dần.
    Rồi cậu thấy hình ảnh của một chị pháp sư nào đấy, độ khoảng 19 tuổi, mái tóc đen xoã dài, đang lo lắng nhìn cậu. Hình như cô ấy đang xem xét vết thương cho cậu.
    “Người này là người tốt…

    …vậy là Yuri đã an toàn…

    …vậy là.. mình đi ngủ được rồi…”

    Raito lịm đi, trên môi nở nụ cười mãn nguyện.

    *********
    Một ngày sau đó, bên trong một thương xá, Raito tỉnh dậy
    “A! Anh Raito tỉnh lại rồi!” - Yuri reo lên - “Anh thấy thế nào rồi?”
    “Ủa? Yuri?? À anh…” - Raito nhìn vào những vết thương đã được băng bó trên người, ngạc nhiên “đỡ nhiều rồi…
    Em không bị thương ở đâu chứ?”
    “Dạ không. Anh Raito này”
    “Gì vậy?”
    “Em muốn nói là anh Raito là người anh tuyệt nhất thế giới này. Và em cũng thương anh Raito nhất!”
    “Vậ..y…vậy à… - Raito đỏ mặt, bối rối thấy rõ - “Nhưng sao tự dưng em nói điều này?”
    “Dạ.. không có gì…”
    “Vậy.. thôi…

    … À này ai là người đã chữa trị cho anh vậy. Anh nhớ lão pháp sư làng mình chết rồi mà.”
    “Là chị Kikyou đấy.”
    “Chị Kikyou?”
    “Chị ấy kìa” - Yuri nhìn hướng ra ngoài cửa sổ. Raito cũng nhìn theo và thấy một chị mặc trang phục pháp sư, độ khoảng 19 tuổi trên tay đang cằm một rổ thảo mộc.
    “Oh, hình như là chị pháp sư cưỡi ngựa hôm đó.”
    “Chị ấy là người đã chữa trị cho anh và tất cả mọi người ở đây luôn đấy.”
    Lúc này Raito mới để ý trong phòng này có nhiều người cũng như cậu đang nằm dưỡng thương. Nhưng cậu không hiểu lắm tại sao chị Kikyou đó lại chịu ở lại chữa trị cho làng cậu. Làng cậu đâu có nhiều tiền để trả cho cô ấy.
    Thấy gương mặt anh trai ngạc nhiên pha chút ngu ngơ, chưa hiểu lắm, Yuri quyết định kể lại toàn bộ sự việc của ngày hôm đó.

    “Lúc anh bị ngất đi em khóc quá chừng luôn.
    “Mau trả lời em đi anh Raito! Anh đừng bỏ lại em một mình mà anh Raito!
    ANH RAITO!!!”
    “Anh em không sao đâu. Anh ấy chỉ bị ngất do mất máu thôi. Chỉ cần chị cầm máu là xong ngay” - chị Kikyou vừa nói vừa tiến hành sơ cứu cho anh.
    “Thật sao chị?”
    “Uhm! Mà chắc là anh em thương em lắm đấy”
    “Dạ?”
    “Bình thường nếu mất máu nhiều như thế này thì anh em phải không còn sức đứng nổi mới đúng. Nhưng khi chị đến, anh em thậm chí còn đang cầm vũ khí chiến đấu với tên yêu quái đó nữa…
    … chị nghĩ.. anh em phải cố sức nhiều đến vậy, hẳn là vì muốn bảo vệ em đến cùng đấy.”

    Cách đó không xa, có cô chú nào đấy đang hớt hải chạy tới chỗ bọn em. Trên tay người đàn ông là một đứa bé dính đầy máu.
    “Xin pháp sư hãy cứu con trai chúng tôi với! Nếu như không làm gì nó sẽ chết mất!” - bác trai nói ngay khi đến nơi.
    “Chúng tôi xin cô đấy, pháp sư!” - bác gái tiếp lời.
    “Để tôi xem nào”

    “Không! bố ơi! Bố đừng đi mà bố!”
    “Ông ơi! Ông tỉnh lại đi mà! Ông ơi!!!!”
    “Con ơiiiiiiiiiii!”
    ….

    Trong lúc chị Kikyou xem xét vết thương của em bé thì những người dân làng tiến hàng dọn dẹp đống đổ nát do yêu quái bò cạp gây ra. Họ càng dọn dẹp thì càng có phát hiện ra có nhiều người bị thương, càng thêm nhiều tiếng gào khóc.
    Thấy vậy nên em mới lấy hết can đảm nói với chị ấy
    “Chị pháp sư…”
    “Gì vậy em?”
    “Chị... ở lại cứu chữa cho dân làng em.. rồi mới đi được không?”
    “Phải đó pháp sư! Pháp sư của làng chúng tôi đã bị tên yêu quái lúc nãy giết chết rồi. Làng chúng tôi chẳng còn ai biết chữa bệnh nữa. Cô mà đi thì không biết những người bị thương… không biết họ…” - nói đến đoạn đó thì bác trai bỏ dỡ giữa chừng, ko dám nói nữa.
    “Nhờ ông giúp tôi tập trung những người bị thương tại một thương xá. Sau khi sơ cứu cho cậu bé này xong tôi sẽ đến đó chữa trị cho mọi người.”
    “Vậy thì hay quá. Tôi xin thay mặt dân làng cảm ơn cô. Cảm ơn cô, pháp sư!” Bác trai gập người rối rít cảm ơn, sau đó bác ấy nhanh chóng chạy đến chỗ những người bị thương. Khuôn mặt bác ấy lúc đó trông tràn đầy hy vọng.

    Lúc bác ấy chạy đi, em có nghe chị Kikyou nói thầm một câu

    “Chị ấy nói thầm câu gì?” - Raito hỏi

    Chị ấy nói

    “Ông không cần cảm ơn tôi…

    … Mục đích tôi đến đây là để cứu mọi người.”

    **********
    2 tháng sau
    Kikyou sắp xếp hành trang chuẩn bị lên đường.
    Yuri ghịch nhẹ tay áo Kikyou, ánh mắt buồn bã tiếc nuối.
    “Yuri sao vậy?”
    “Chị phải đi thật sao?”
    “Uhm! Chị cũng muốn ở lại với Yuri lắm nhưng chị còn rất nhiều việc phải làm.”
    “Ứ ừ em không chịu đâu! Chị đừng có đi mà!”
    “Thôi nào Yuri. Đừng mè nheo nữa. Yuri còn có anh đây mà.” - Raito bước vào cùng với một món quà trên tay.
    “Đây là quà của em và Yuri. Chị hãy cầm lấy đi.”
    Nhìn ánh mắt cương quyết của Raito, biết là không thể từ chối được nên Kikyou đành nhận lấy món quà.
    Yuri cầm túi đồ mà Kikyou đã chuẩn bị sẵn: “Em đem những thứ này để lên ngựa cho chị nha.”
    “Vậy chị cảm ơn Yuri nhé.”
    “Hi hi” Yuri bẽn lẽn cười, ôm túi đồ chạy ra ngoài.

    “Cảm ơn chị.”

    Câu nói bất chợt của Raito ngay lập tức làm không khí im ắng đến kì lạ.

    “Gia đình em không có họ hàng, bố mẹ bọn em lại mất sớm nên Yuri trở thành người thân duy nhất của em. Nhưng chỉ cần có Yuri ở bên cạnh thôi là em có cảm giác như mình vẫn còn được sống trong một gia đình vậy…
    …Yuri là gia đình của em. Và ngày hôm đó em cứ tưởng là em sẽ mất gia đình của mình rồi …”
    Raito mỉm cười nhìn Kikyou “…Nhưng lúc đó chị đã xuất hiện. Chị đã giúp em giữ được gia đình của mình…

    …Em cảm ơn chị, chị Kikyou.”

    ***********
    Hoàng hôn hôm ấy
    Kikyou cưỡi ngựa chạy sâu vào rừng trong sự tiễn biệt của cả dân làng. Tất cả mọi người trong ngôi làng ấy đều đến tiễn biệt Kikyou. Đứng đầu là Raito và Yuri, Yuri xoay mặt vào người anh trai oà khóc “Em không chịu đâu. Không chịu đâu Hu hu”. Raito bối rối xoa đầu dỗ dành em gái mình. Kế bên 2 anh em là gia đình vợ chồng đã bế đứa con đến nhờ Kikyou cứu chữa. Người chồng cõng đứa con trên vai vẫy tay chào tạm biệt cô cùng người vợ đang tươi cười hạnh phúc.
    Cưỡi ngựa được một đoạn Kikyou cho ngựa dừng dưới một gốc cây. Cô đưa tay lên niệm chú. Ngay sau đó cơ thể cô gái pháp sư đổ ập xuống, còn linh hồn thì từ từ bay ra khỏi cơ thể. Đó là một linh hồn thuần khiết, linh hồn của Kikyou.

    “…Yuri là người thân duy nhất của em…”

    Câu nói của Raito bất chợt vang lên trong cô. Rồi hình ảnh của 2 anh em Raito vàYuri dần dần hiện ra: Yuri úp mặt vào anh trai, oà khóc. Còn Raito thì bối rối dỗ dành em mình. Có lẽ hình ảnh đó chính là nguyên nhân đã làm cho tâm hồn như mặt hồ không gợn sóng của cô nay đã bị dao động.

    “Người thân ư?”

    Rồi bỗng, một lần nữa, hình ảnh của cặp vợ chồng nọ lại hiện ra. Bé trai đáng yêu đang ngồi trên vai bố tinh nghịch, người chồng cùng với vợ thì tươi cười hạnh phúc vẫy tay chào tạm biệt cô.

    Có cái gì đó đang quặn thắt trong cô buộc đôi mắt cô phải khẽ chau lại.

    “Là..gia đình…”

    Trùng tử hồn từ xa bay tới, đưa linh hồn Kikyou bay lên trời. Không lâu sau, cả 2 cùng biến mất trong bầu trời hoàng hôn đỏ, thanh khiết và đuộm buồn…

      Hôm nay: 29/03/24, 06:01 am