...::: 4RUM INUYASHA FC :::...

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
...::: 4RUM INUYASHA FC :::...

    hậu Inuyasha

    anhthy_2000
    anhthy_2000
    Tăng Lữ Trừ Tà
    Tăng Lữ Trừ Tà


    Nam
    Tổng số bài gửi : 36
    Age : 27
    Đến từ : Dong Nai
    Công việc : Hoc sinh
    Sở thích : doc truyen inuyasha
    Trạng Thái : hậu Inuyasha Okay
    Con thú mà tớ yêu thik nhất là : : hậu Inuyasha Panda

    New hậu Inuyasha

    Bài gửi by anhthy_2000 13/01/13, 12:28 pm

    -Nơi đây là đâu? Tối quá!
    Cô bước tới vài bước, vẫn chẳng thấy gì ngoài một màn đêm
    Bỗng từ trong bóng tối vang lên một giọng nói
    -Cô Kikyou…
    Tiếng gọi vừa dứt, bỗng màn đêm tăm tối biến mất, cảnh vật xung quanh hiện ra-đẹp như tiên cảnh…Dưới chân phủ toàn hoa xanh, trên trời chiếu xuống những tia nắng nhẹ nhàng và ấm áp, tạo cho người ta cảm giác rất bình yên.
    Kikyou quay lưng lại, thấy rất nhiều người đang tiến đến chỗ mình, quỳ xuống:
    -Cô Kikyou…
    -Các người là…?
    -Những người được cô cứu trong chiến tranh và người thân của họ chính là chúng tôi đây. Chính cô đã ban cho chúng tôi sinh mạng để tiếp tục sống và ở bên cạnh người thân của mình
    -Vậy à, thế sao giờ các người lại ở đây
    -Thưa cô Kikyou, trần gian xuất hiện một trận dịch lớn không rõ nguyên nhân, nó lây lan rất nhanh, đã rất nhiều ngôi làng không còn một người sống sót-một người nói trong nước mắt
    Kikyou không trả lời, đợi họ kể hết câu chuyện
    -Thưa cô Kikyou-Sama, chúng tôi xin cô, hãy làm ơn cứu những người thân của chúng tôi, hãy làm ơn…
    -Cô Kikyou, con trai tôi còn nhỏ lắm, tôi không muốn nó đến đây cùng với cha nó…cô…-vừa nói, nước mắt ông ta vừa chảy dài trên má, cúi mặt xuống đất
    Kikyou đáp:
    -Tôi hiểu, nhưng tôi cũng đã chết rồi, bây giờ tôi không còn thân thể nữa, không thể quay về đó được
    Kikyou thầm nghĩ:” Ngay cả cái thân thể bằng đất bùn hầm mộ đó cũng đã tan rã, làm sao tôi có thể…”
    Cô nói tiếp:
    -Thế giới bên đó có một nữ pháp sư pháp lực cao cường đó, hãy để người thân của các vị đến tìm cô ta, tên cô ta là…
    Một người đáp:
    Chúng tôi biết, nhưng dịch bệnh lan quá nhanh, Kagome-Sama đã cố hết sức, nhưng mỗi ngày, người chết ra đi nhiều hơn người được cứu sống, hiện tại chắc cô ấy cũng kiệt sức rồi…
    -Thế thì các anh nên biết, linh lực của cô ấy cao hơn cả tôi, nếu cô ấy không làm được thì tôi cũng đành chịu, với lại tôi đã chết, đang tìm đường đầu thai đây…
    Cô quay lưng đi, cô đã cảm thấy ngán ngẩm cái thế giới đó rồi, cả đời làm pháp sư canh giữ Ngọc Tứ Hồn, cô chưa bao giờ có được một ngày bình thường như bao người khác cả
    “Bây giờ Naraku đã chết, ý nguyện của mình đã thành hiện thực, cả Ngọc Tứ Hồn cũng biến mất và Inu…”-Nghĩ đến đó cô lại cảm thấy nhói đau, cô đã quyết định đầu thai càng nhanh càng tốt, quên đi những chuyện đau buồn
    Cô quay lưng đi, mặc cho những người phía sau kêu gọi, cô tin kagome cố thể xử lý tốt mọi chuyện
    -Cô Kikyou, xin cô…
    -Kikyou-Sama…
    “Mình không thể giúp được họ, hơn nữa mình cũng không có cách nào quay về nơi ấy””
    -Cô Kikyou, xin hãy dừng bước.
    Kikyou dừng bước, vì cô đã nhận ra giọng nói này, chính là Bạch Tâm Thượng Nhân
    Ông ta trông giống như lúc còn sống chứ không mang bộ mang như cái xác khô hồi ở Bạch Linh Sơn nữa. Điệu bộ vẫn như trước, trên tay cầm xâu chuỗi, ngồi khoanh gối bay giữa không trung, nhưng khuôn mặt là một người sống chứ không phải là xác khô
    Kikyou quay lại:
    -Ông…Bạch Tâm Thượng Nhân…
    -Cô Kikyou, ngày ấy nếu không có những lời khuyên của cô, có lẽ linh hồn tôi đã bị đày xuống địa ngục, chứ không thể được như hiện nay, hơn nữa….tôi phải nói cho cô biết chuyện này…
    Ngừng một chút, Bạch Tâm Thượng Nhân chậm rãi nói tiếp:
    -Những người này đã từng chịu ơn của cô, cô hãy cho họ một cơ hội trả ơn, nếu không sau này, linh hồn họ sau khi đầu thai cũng khó mà thanh thản…
    -Thế ông định làm cách nào?
    -Tôi sẽ dùng sức mạnh của tôi, kết hợp cùng ý nguyện của những người này và sinh ra cho cô một cơ thể mới. Kikyou, cô là một người tốt, và đây chính là cái quả của những hành động cô đã làm, cô hãy nhận nó, Kikyou
    -Ý ông là tôi sẽ quay về đó một lần nữa sao, nhưng nếu tôi không thích thì sao?
    -Làm việc tốt mà không chờ báo đáp chính là một đức tính cao quý của cô, nhưng mà như tôi đã nói, những người này sau khi đầu thai vẫn khó mà thanh thản, cho tới khi họ trả ơn hết cho cô…
    -Ông làm vậy là ép buộc tôi rồi
    Những người kia vẫn còn đang quỳ, họ dập đầu nói lớn:
    -Chúng tôi xin cô, Kikyou-Sama. Hãy để chúng tôi trả ơn cho cô và cứu những người thân của chúng tôi
    Bạch Tâm Thượng Nhân nói tiếp:
    -Cô Kikyou, suốt bốn năm qua, kể từ cái ngày cô chết lần thứ hai, có phải cô không tìm được nơi đầu thai không
    -Tại sao…?
    -Bởi vì cô đã đầu thai rồi
    -Y ông là…Kagome?
    -Đó chỉ là lý do phụ, cho dù không có nó, cô cũng không cần phải đi đầu thai nữa
    -Không cần à?
    -Tại vì cô không để ý đó thôi, khi sống cô đã cứu rất nhiều người, đó chính là phước lớn mà cô đã tích lũy khi còn sống
    -Ông nghĩ tôi làm thế là vì cần báo đáp sao
    -Đó chính là nhân quả, cô Kikyou, đã đến lúc cô nhận được quả của chính mình
    -Ông nói vậy là tôi không đồng ý không được rồi
    *
    * *
    Đêm tối, mặt trăng trên cao
    Rừng rậm
    Trong rừng có một bong đen đang nhảy, nhảy rất nhanh, phút chốc đã băng qua một khoảng rừng rộng lớn.
    Bóng đen ấy mang trên vai một cái giỏ lớn chứa đầy thảo thược
    Dưới ánh trăng ánh lên bộ tóc màu bạc cùng với chiếc áo đỏ
    InuYasha
    *
    * *
    -Kagome!Kagome…
    -InuYasha…
    -Anh đây, anh mang thảo dược về đến rồi đây
    -Ừm! dạo này người bệnh nhiều quá, chỗ Jinenji cũng sắp hết thuốc rồi
    -Ờ, nhưng sao họ lại cứ dồn về đây thế hả?
    Kagome không trả lời câu hỏi đó, bởi vì cô cũng không biết nên trả lời ra sao:
    -Em vào trong nấu thuốc với Jinenji, anh đợi chút nhé
    InuYasha ra ngoài, nhảy lên mái nhà, nằm yên trên đó suy nghĩ:” Cái trận dịch này, là yêu quái làm sao?”
    *
    * *
    Kikyou đặt chân xuống mặt đất, lần thứ hai cô từ cõi chết trở về. Trong đầu đang nghĩ về những gì xảy ra:”Khi đó…”
    Cơ thể Bạch Tâm Thượng nhân tỏa ra hào quang, từ các linh hồn cũng thế, nó chiếu vào xâu chuỗi trên tay Bạch Tâm Thượng Nhân, tạo thành một quả cầu sáng lớn rồi hòa quyện cùng linh hồn Kikyou
    “Cái cơ thể mới này của mình …dù nó mang chút tiên khí, và mình cảm thấy nó tốt hơn cái cơ thể bằng đất bùn hầm mộ nhưng…mình vẫn thấy không được thoải mái như cơ thể con người khi mình còn sống…còn sống thật sự…”
    Cô lại nhớ tới những lời của Bạch Tâm Thượng Nhân trước khi cô quay lại thế giới này
    “Bạch Tâm Thượng Nhân nói:
    -Cô Kikyou, tôi đã biết dịch bệnh lần này nhất định do yêu quái gây ra, chỉ tiếc tôi đạo hạnh thấp kém, không thể tìm được nơi nó trú ẩn…
    Lại ngừng một chút, ông ta nói tiếp:
    -Vì vậy cô Kikyou, sau khi cô xuống dưới đó, ngoài chữa bệnh cứu người, cô hãy truy tìm tung tích của tên yêu quái đã tạo nên trận dịch này…”
    Nghĩ đến đấy, Kikyou bất chợt cười một tiếng nhưng trong tiếng cười mang một sự đau khổ, buồn bã:
    -Chẳng lẽ linh hồn ta sinh ra chỉ để sống vì người khác thôi sao?
    *
    * *
    InuYasha bước vào nhà, thấy Kagome đang nấu thuốc, gọi lớn :
    -Kagome, đã nhiều ngày em không nghĩ rồi, đi nghĩ một chút cho lại sức đi
    Kagome đáp:
    -Um! Cám ơn, InuYasha…
    Kagome bước ra ngoài, vừa đến cửa thì gặp bà Kaede
    -Kagome, cháu vẫn chưa tìm ra nguyên nhân của trận dịch à
    -Vâng, họ bị nhiễm tà khí, nhưng cháu không thể tìm ra được nguồn gốc của nó
    -Ừm, ta nhận thấy nguồn tà khí này không mạnh như của Naraku bốn năm trước nhưng nó thoát ẩn thoát hiện nên rất khó tóm được
    -Vâng, cháu cảm thấy nguồn ta khí lúc mạnh lúc yếu, tìm ra nó quả là không dễ
    Ngay lúc đó, Sango hốt hoảng chạy vào
    -Bà Kaede, Kagome…
    -Sango…có chuyện gì vậy?-Kagome hỏi
    Sango trên tay bồng Kirara, nó mang trên mình đầy thương tích, đã thiếp đi vì kiệt sức
    -Kohaku…-Sango nói trong nước mắt, cô lo lắng cho người em trai của mình
    Trong lúc mọi người bàng hoàng chưa rõ chuyện gì đã xảy ra với Kohaku thì ông Totosai cưỡi con bò theo phía sau nói:
    -Lúc ta đến thì nó đã như vậy rồi.

      Hôm nay: 29/03/24, 12:09 pm