Đây cũng là 1 bài fic về Sess mà mình tìm được trên blog của aster ở trang moonlight-flower.com. các bạn thưởng thức vì tôi thấy viết cũng hay.
Những bông tuyết trắng xóa bay qua khoảng trời tím sẫm của mùa đông băng giá. Những đợt sóng biển cuồn cuộn đổ vào bờ lớp sóng trắng xóa. Bãi biển mênh mông băng tuyết xám, những cành cây đen đúa chĩa lên trời càng làm không khí quạnh qũe u tịch hơn.
“ Người định đi sao?”
“ Con không định ngăn ta chứ, Sesshoumaru ?”
“ Không. Nhưng trước đó con muốn hai chiếc răng nanh Sou'unga và Tessaiga được truyền lại cho con.“
“ Nếu ta không đưa chúng cho con… Thì con sẽ giết chính cha của mình sao?”
Im lặng.
Những đợt sóng vẫn cồn cào xô bờ. Âm âm những tiếng gào của gió trong băng. Hai bóng trắng nhạt nhòa giữa không gian tím mờ, trong màn tuyết dày đặc.
“ Tại sao con lại khao khát sức mạnh đến thế, Sesshoumaru?”
“ Con phải đi trên con đường của sự chinh phục. Và sức mạnh cần thiết để đi trên con đường đó.”
“ Chinh phục, huh?”
Người đàn ông khẽ cúi đầu.
“ Có thứ gì mà con muốn bảo vệ không, Sesshoumaru ?”
“ Bảo vệ?”
Mắt cậu thiếu niên nheo lại. Ánh băng tuyết hắt vào đôi mắt sáng rực đó tia nhìn lạnh buốt.
“ Con, Sesshoumaru này, chẳng cần phải theo đuổi thứ nỗ lực đó!”
Những con sóng hất cuộn lên ầm ào thê thiết. Giọt máu đỏ tươi rơi xuống tuyết, lăn xuống đáy biển sâu.
Biển cuốn tất cả vào con sóng bạc, chôn vùi dưới lòng nước đen hun hút…
……………………………………
Cả mùa đông năm ấy cũng đã chôn sâu trong lòng biển cả mất rồi.
Anh đứng giữa khoảng không gian mịt mù gió tuyết. Mái tóc trắng bạc bay tung cuộn rối cùng tuyết xám. Tất cả như mới hôm qua…
Ngày cha ra đi, biển cũng đã hát bài hát thê lương mà hùng tráng này. Biển không đổi thay sau bao nhiêu năm đằng đẵng. Trời đất vẫn mênh mông và lòng biển vẫn sâu vời. Những giọt máu rơi xuống tuyết ngày xưa đã hòa vào với biển, trở thành một khúc bi hùng ca.
Phải không?
Cuộc đời cha… bi hùng ư? Có tất cả, được tất cả… Và mất tất cả trong bàn tay một người đàn bà. Con người, không hơn. Bi thương… nhưng mỉa mai thay…
Có đáng không?
Ngày ấy anh đã bỏ mặc cha mình đi tới trận chiến cuối cùng… Và không bao giờ anh cảm thấy rằng mình có lỗi.
Có đáng không?
Anh sẵn sàng đứng bên cha trong những trận chiến căng thẳng nhất, gay go nhất, khốc liệt nhất. Từ khi biết nhận thức, anh đã trở thành một chiến binh. Cống hiến tất cả cho những tham vọng của mình, chẳng có gì hối tiếc.
Những yêu quái mạnh nhất chỉ là những mục tiêu thú vị, những trận chiến một mất một còn chỉ là những thú vui để sống trên đời.
Cha… Con sẽ sẵn sàng đứng bên cha kể cả nếu như con phải chết… Nếu như đó là trận chiến mà con cảm thấy đáng phải chiến đấu.
Vì một người đàn bà… Có đáng không?
Hàng trăm năm… Biển vẫn ầm vang những thanh âm không rõ buồn vui, đôi lúc lại trở thành những lời thì thầm kể cho trời đất nghe về ngàn hạt cát đã trôi đi, muôn ngọn núi đã chìm sâu, vạn kiếp sống đã qua như chút gió phù du thổi trên mặt đất… Chút gió đã tạo thành sóng biển vỗ bờ.
Biển vô tâm và biển cũng vô tình. Biển chứa tất cả trong lòng nhưng biển không ấm áp. Biển ngạo nghễ nhìn thời gian trôi qua cùng trời đất. Biển lạnh lùng nhìn bao sự đổi thay. Biển hát mãi khúc ca chỉ riêng mình hiểu. Biển không xót thương và biển cũng chẳng chạnh lòng.
Chỉ đôi khi trong lòng đại dương sâu thẳm những đợt sóng trào cuồn cuộn… Sự chuyển mình của biển hất văng mọi thứ bên mình, chôn vùi tất cả xuống lòng nước giá băng sâu hun hút…
Tình cảm của biển chỉ đem đến sự bi thương.
Vạn vật cũng đâu cần biết đến biển cũng có lúc bi thương…
Biển cứ giữ lấy vẻ vô tình. Sóng vẫn chỉ ầm ì như tiếng hát không cất thành lời. Mặt biển vẫn phẳng lặng như không hề biết rằng chất chứa trong lòng đại dương là muôn nghìn cơn bão tố.
Biển đủ mạnh mẽ để tồn tại. Biển đủ cao ngạo để ngẩng mặt nhìn trời xanh. Biển đủ nhẫn tâm để nghe những tiếng khóc than mất mát. Biển đủ cuồng bạo để cuốn trôi tất cả những gì trên con đường của sóng.
Biển đủ lạnh lùng để hứng lấy tuyết mưa. Biển đủ dịu dàng để chở che và bảo bọc những sự sống nhỏ nhoi. Biển đủ đau thương để muôn ngàn năm sóng vỗ. Biển đủ cô đơn để sống và chết một mình.
Có ai hiểu được những thanh âm vọng lên từ phía biển?
Những bông tuyết trắng xóa bay qua khoảng trời tím sẫm của mùa đông băng giá. Những đợt sóng biển cuồn cuộn đổ vào bờ lớp sóng trắng xóa. Bãi biển mênh mông băng tuyết xám, những cành cây đen đúa chĩa lên trời càng làm không khí quạnh qũe u tịch hơn.
“ Người định đi sao?”
“ Con không định ngăn ta chứ, Sesshoumaru ?”
“ Không. Nhưng trước đó con muốn hai chiếc răng nanh Sou'unga và Tessaiga được truyền lại cho con.“
“ Nếu ta không đưa chúng cho con… Thì con sẽ giết chính cha của mình sao?”
Im lặng.
Những đợt sóng vẫn cồn cào xô bờ. Âm âm những tiếng gào của gió trong băng. Hai bóng trắng nhạt nhòa giữa không gian tím mờ, trong màn tuyết dày đặc.
“ Tại sao con lại khao khát sức mạnh đến thế, Sesshoumaru?”
“ Con phải đi trên con đường của sự chinh phục. Và sức mạnh cần thiết để đi trên con đường đó.”
“ Chinh phục, huh?”
Người đàn ông khẽ cúi đầu.
“ Có thứ gì mà con muốn bảo vệ không, Sesshoumaru ?”
“ Bảo vệ?”
Mắt cậu thiếu niên nheo lại. Ánh băng tuyết hắt vào đôi mắt sáng rực đó tia nhìn lạnh buốt.
“ Con, Sesshoumaru này, chẳng cần phải theo đuổi thứ nỗ lực đó!”
Những con sóng hất cuộn lên ầm ào thê thiết. Giọt máu đỏ tươi rơi xuống tuyết, lăn xuống đáy biển sâu.
Biển cuốn tất cả vào con sóng bạc, chôn vùi dưới lòng nước đen hun hút…
……………………………………
Cả mùa đông năm ấy cũng đã chôn sâu trong lòng biển cả mất rồi.
Anh đứng giữa khoảng không gian mịt mù gió tuyết. Mái tóc trắng bạc bay tung cuộn rối cùng tuyết xám. Tất cả như mới hôm qua…
Ngày cha ra đi, biển cũng đã hát bài hát thê lương mà hùng tráng này. Biển không đổi thay sau bao nhiêu năm đằng đẵng. Trời đất vẫn mênh mông và lòng biển vẫn sâu vời. Những giọt máu rơi xuống tuyết ngày xưa đã hòa vào với biển, trở thành một khúc bi hùng ca.
Phải không?
Cuộc đời cha… bi hùng ư? Có tất cả, được tất cả… Và mất tất cả trong bàn tay một người đàn bà. Con người, không hơn. Bi thương… nhưng mỉa mai thay…
Có đáng không?
Ngày ấy anh đã bỏ mặc cha mình đi tới trận chiến cuối cùng… Và không bao giờ anh cảm thấy rằng mình có lỗi.
Có đáng không?
Anh sẵn sàng đứng bên cha trong những trận chiến căng thẳng nhất, gay go nhất, khốc liệt nhất. Từ khi biết nhận thức, anh đã trở thành một chiến binh. Cống hiến tất cả cho những tham vọng của mình, chẳng có gì hối tiếc.
Những yêu quái mạnh nhất chỉ là những mục tiêu thú vị, những trận chiến một mất một còn chỉ là những thú vui để sống trên đời.
Cha… Con sẽ sẵn sàng đứng bên cha kể cả nếu như con phải chết… Nếu như đó là trận chiến mà con cảm thấy đáng phải chiến đấu.
Vì một người đàn bà… Có đáng không?
Hàng trăm năm… Biển vẫn ầm vang những thanh âm không rõ buồn vui, đôi lúc lại trở thành những lời thì thầm kể cho trời đất nghe về ngàn hạt cát đã trôi đi, muôn ngọn núi đã chìm sâu, vạn kiếp sống đã qua như chút gió phù du thổi trên mặt đất… Chút gió đã tạo thành sóng biển vỗ bờ.
Biển vô tâm và biển cũng vô tình. Biển chứa tất cả trong lòng nhưng biển không ấm áp. Biển ngạo nghễ nhìn thời gian trôi qua cùng trời đất. Biển lạnh lùng nhìn bao sự đổi thay. Biển hát mãi khúc ca chỉ riêng mình hiểu. Biển không xót thương và biển cũng chẳng chạnh lòng.
Chỉ đôi khi trong lòng đại dương sâu thẳm những đợt sóng trào cuồn cuộn… Sự chuyển mình của biển hất văng mọi thứ bên mình, chôn vùi tất cả xuống lòng nước giá băng sâu hun hút…
Tình cảm của biển chỉ đem đến sự bi thương.
Vạn vật cũng đâu cần biết đến biển cũng có lúc bi thương…
Biển cứ giữ lấy vẻ vô tình. Sóng vẫn chỉ ầm ì như tiếng hát không cất thành lời. Mặt biển vẫn phẳng lặng như không hề biết rằng chất chứa trong lòng đại dương là muôn nghìn cơn bão tố.
Biển đủ mạnh mẽ để tồn tại. Biển đủ cao ngạo để ngẩng mặt nhìn trời xanh. Biển đủ nhẫn tâm để nghe những tiếng khóc than mất mát. Biển đủ cuồng bạo để cuốn trôi tất cả những gì trên con đường của sóng.
Biển đủ lạnh lùng để hứng lấy tuyết mưa. Biển đủ dịu dàng để chở che và bảo bọc những sự sống nhỏ nhoi. Biển đủ đau thương để muôn ngàn năm sóng vỗ. Biển đủ cô đơn để sống và chết một mình.
Có ai hiểu được những thanh âm vọng lên từ phía biển?